Chuyện bắt đầu
từ lúc cô Nghiêm được đổi về làm cô chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi, một nữ sinh chỉ
giỏi về Toán, rất kém Văn, và cô dạy môn Văn nên tôi không bao giờ được lọt vào
“mắt xanh” của cô suốt học kỳ I qua.
Cô Nghiêm phải nói là một cô giáo trẻ so với các cô đồng nghiệp. Cô sống nề nếp,
kỷ luật và thuộc hạng khó nhất ở trường dân lập Nguyễn Khuyến quê chúng tôi.
Không biết có phải vì cái tính khó đó của cô mà cho đến bây giờ cô cũng chưa có
chồng, và bọn học sinh chúng tôi ai cũng sợ và … ghét !
Trạc 30 tuổi, cô không bao giờ chưng diện, người rất giản đơn nhưng lại nghiêm
khắc. Khuôn mặt thì lúc nào cũng đăm đăm. Vì vậy mà nhóm “quậy” chúng tôi hay
gọi cô là “bà chằn”.
Gọi chúng tôi là nhóm “quậy” vì chúng tôi thích chơi và “quậy” hơn học. Chúng
tôi cho rằng “học cho lắm cũng … tắm ở truồng”, cái câu mà từ nhỏ tôi hay thường
nghe. Ý nói thời buổi bây giờ học ra chẳng làm được cái gì, việc làm kiếm thật
không dễ ai cũng biết điều đó. Trai thì đi làm bồi bàn, gái làm tiếp thị còn có
nhiều tiền hơn.
Ở trường, hễ nói tới nhóm “quậy” là ai cũng biết đến. Nhóm nổi tiếng vì những
màn ăn chơi không ai bằng, vì đa số chúng tôi là con nhà giàu. Ăn chơli lúc nào
cũng xả láng. Hội trưởng của nhóm chính là anh hai của tôi, bởi vì anh tôi lớn
tuổi nhất, là người có nhiều chiêu thức và đầy kinh nghiệm phá phách. Tôi là hội
phó. Cái chức hội phó này cũng nhờ dựa hơi ông anh. Không ai trong nhóm mà không
nễ ảnh. Tôi cũng nễ ảnh lắm và thật lấy làm hãnh diện. Thật ra, giữa tôi và anh
hai cũng có một mối quan hệ không bình thường. Chúng tôi đã vượt qua sự thân
thiết của tình anh em, trở thành tình nhân của nhau !
Nhưng thôi … chuyện này không đáng nói tới. Nói chung, nhóm tôi có tất cả 20
người. Ngoài tôi và anh hai tôi ra, dưới tôi còn có Thư Ký Viên, Trưởng Ban Tổ
Chức, Hai Tổ Trưởng của tổ 1 và 2 với 9 thành viên của mỗi tổ.
Chuyện xảy ra từ lúc cô Nghiêm chủ nhiệm mở ra một lớp dạy phụ đạo và bắt học
sinh phải đi học thêm. Ai không đi sẽ bị cô trù dập. Và nạn nhân đầu tiên lại
chính là ông anh hai của tôi.
Sau cái lần anh hai tôi bị phạt làm kiểm điểm, đứng trước lớp đọc lời xin lỗi,
tôi sợ quá, quyết định đi học phụ đạo của cô Nghiêm. Nhưng mối “thù oán” bắt đầu
reo rắt trong lòng chúng tôi kể từ đó.
Thứ Bảy nọ, đúng 10 giờ, cô đón tôi và các bạn khác cùng khối vào nhà. Nhà cô là
một căn nhà tương đối nhỏ với nhiều vật dụng cụ lỉnh kỉnh quăng khắp phòng. “Hôm
nay là ngày đầu tiên của lớp phụ đạo”, cô tươi cười nói nhìn xuống đám học sinh
chúng tôi đang ngồi nhí nhố. “Khóa học đầu tiên kéo dài ba tháng và tiếp tục cho
tới ngày các em thi Đại học. Như các em biết, lớp học này rất cần thiết cho kỳ
thi tốt nghiệp sắp tới. Nên các em cần phải có phụ đạo đàng hoàng …”.
Và cứ thế cô thao thao về sự quan trọng của lớp học. Không biết có ai trong
chúng tôi chú ý nghe cô giảng hay không. Nhưng riêng tôi thì chẳng hề, tôi cứ
nhớ khuôn mặt bí xị của ông anh hôm thứ Sáu vừa rồi mà thấy tức mình dùm cho ảnh.
Mãi mê lo ra, tôi chợt giựt mình khi nghe cô nêu lên giá tiền của lớp học. “Cô
chỉ lấy mỗi em một số tiền tượng trưng”, cô nói. Cả bọn học sinh nghe xong chỉ
biết cúi đầu làm thinh. Tiền tượng trưng của cô sao mà nhiều thế, lấy tiền đâu
ra mà đóng cho cô. Nhưng không nộp cho cô thế nào vào lớp cũng bị trù dập.
Thực ra cái chuyện dạy phụ đạo để kiếm tiền thêm của cô Nghiêm có đứa học sinh
nào không biết. Đã vậy không thôi cô còn chơi theo kiểu “cạn tàu ráo máng” những
đứa nào không đi học phụ đạo lớp cô. Anh hai như đã nói bắt đầu nhận được khá
nhiều điểm xấu và bị phạt kỷ luật. Hay như các bạn thân của tôi trong nhóm tổ 1
và tổ 2 thường bị cô bắt chép phạt, ghi sổ đầu bài. Những đứa nào chịu khó đi
học phụ đạo như tôi, dù là chẳng hiểu cóc gì, nhưng vẫn được điểm tốt hơn.
Nếu chỉ vậy thôi thì chẳng có gì đáng nói. Chuyện đáng nói đây bắt đầu xảy ra
khi một âm mưu to lớn phát xuất từ một nhóm “quậy” của chúng tôi : Âm mưu bắt
cóc cô Nghiêm để dằn mặt !!! Người đề xướng âm mưu đó không ai khác hơn chính là
ông anh yêu quý của tôi.
Tôi chỉ nhớ cái đêm trước khi anh đưa ra âm mưu đó, anh tỏ ra rất tức giận. Tôi
gần như thức trọn đêm trò chuyện với anh và đến khi trời hừng sáng chúng tôi lại
một lần vượt qua cái hàng rào của tình anh em !!!
*
* *
“CÔ CÓ BAO GIỜ THỦ DÂM”, một đứa trong nhóm bước tới xé áo cô ra, quát. Dưới ánh
sáng lờ mờ của ánh đèn nê-on vàng dợt, cô Nghiêm thều thào nói “Em là ai, nghe
giọng em quen lắm. Xin em thả cô ra. Nếu em là một trong những học sinh của tôi,
mong em đừng xúc phạm tới thầy cô của mình”, vừa nói cô Nghiêm ráng nghiêng đầu
về phía có tiếng nói, nhưng sợi dây buộc quá chặt làm cô khó cử động.
“Bát. Bát”. Hai cái tát xán ngang má cô, làm cô Nghiêm chếnh choáng. Tiếp theo
là một tiếng quát, “XÚC PHẠM GÌ. Nghe đồn là cô đối xử tệ bạc với đám học sinh
lắm phải không ?”.
“Tôi đâu có … Trời, dạy các em nên người là bổn phận thầy cô như tôi … tại sao
…”, cô Nghiêm phân trần.
“Nghe nói là cô hay trù dập đám học sinh. Ai không đóng tiền học phụ đạo là …”,
một giọng phán quyết cất lên.
“Các em … Các em thiệt quá đáng … Vì cái gì chứ ?
Chẳng lẽ vì những điểm xấu mà cô cho tụi em… Học phụ đạo … Có phải các em học
sinh của cô ? Có phải em là NHT hay không. Nghe giọng em quen lắm. Em thả cô ra
đi”, cô Nghiêm một tay ôm mặt, một tay quơ quơ phân trần.
“Không phải điểm xấu không thôi. Cô bắt bọn học sinh chép phạt vô cớ. Rồi làm
…”, một đứa định nói làm gì đó nhưng không biết nói gì hơn thì chợt ngưng.
“Chép phạt … chép phạt đâu đáng cho các em bắt cóc cô, rồi sỉ nhục cô bằng những
lời nói tục tỉu”, cô quơ quơ cánh tay tiến về phía trước. “Các em thả cô ra đi,
rồi chuyện gì chúng ta có thể bàn thảo lại. Cô hứa từ nay không bắt phạt các em
một cách vô cớ hay quá đáng”.
“Thôi trễ rồi. Nghe đâu tụi học sinh bị cô trù dập bây giờ không còn tin cô nữa.
Bên ngoài, công an đang tầm nã hung thủ bắt cóc cô. Thả cô ra, rồi trước sau gì
cũng bị bắt. Chỉ còn có cách giam cô ở đây”.
“Mà các em có phải là học sinh của cô ? Có phải NTMT, DCV, đám NGHV của các em ?
Nếu phải, cô van các em thả cô ra. Nếu thả cô, cô sẽ báo cho mọi người biết là
không ai bắt cóc cô hết. Tự cô tình nguyện theo các em tới đây”, cô Nghiêm xuống
giọng.
“Thôi, không dám tin cô. Bây giờ tụi này leo lưng cọp rồi. Làm được rồi làm tới
luôn”, một giọng cất lên đáp.
“Các em định làm gì cô”, cô Nghiêm hỏi.
“Trả thù dùm … không phải trả thù …”, một giọng nói từ phía sau cất lên. “Không,
chỉ vì chúng tôi là những kẻ cướp mà thôi”.
“Cướp, cướp gì. Các em không định làm gì cô chứ. Giam cô cũng được. Nhưng cô xin
… cô xin các em đừng làm nhục tới cô … Dù sao cô cũng là cô …”.
“Thôi đi cô ơi ! Lại dở trò đạo đức đó nữa, tụi tui nhắm cuộc đời này chẳng đi
về đâu nữa … Dù cô là … là hiệu trưởng đi nữa, tụi tui cũng không tha. Dưới mắt
tụi tui cô cũng là một sự đáp ứng nhu cầu cần thiết”.
“Nhu cầu gì, có thiệt … các em !”, cô Nghiêm nuốt nước miếng. “Các em không định
chứ hả ?”
“Bây giờ, cô trả lời cho bọn em biết. Cô có bao giờ thủ dâm. Cô phải nói thiệt,
nếu không cô sẽ bị đánh”.
“Các em thiệt không thể ngờ được. Chẳng lẽ lối sống buông thả của xã hội biến
các em ăn nói thô tục như vậy …”, cô đáp.
“CÓ HAY KHÔNG ? NÓI MẸ RA ĐI …”
“CÒN NỮA, CÔ KHÔNG ĐƯỢC KÊU CÁC EM, KÊU TỤI TUI LÀ CÁC ANH !”, một đứa thình
lình quát lên, làm cho cô Nghiêm giựt mình nói đại: “Không, không bao giờ … Các
em …!”.
“Không hả … Rõ ràng là cô nói xạo”. Bát !!! Bát.
“SAO CÁC EM DÁM ĐÁNH… PHẠM THƯỢNG!”, cô Nghiêm chợt kêu lên liền bị thêm mấy tát
tai nữa.
“Chẳng những đánh, còn sỉ nhục cô nữa nè”, vừa nói nó vừa xiết sợi dây trói tay
cô Nghiêm, làm cô đau nhói.
“Nói cho biết, chẳng lẽ cả đời này cô không bao giờ thủ dâm sao. Với đàn bà con
gái, tui rõ ràng nhứt nè. Ít ra cũng một lần chứ … Tụi bây giúp treo lên coi !”.
Một đứa bước tới làm theo “lệnh”. Cô Nghiêm chống trả quyết liệt. Nhưng năm bảy
đôi tay bề hội đồng, cô Nghiêm sao chống cự nỗi. Cô bị kéo lên khỏi mặt đất, tứ
chi kéo dang ra.
Thình lình, từ đâu một bàn tay sờ vô ngực cô, xé toạc áo cô ra, làm bờ vai cô
phơi ra trắng hếu.
“Trời ơi, các em … CÁC EM !”, cô la lên.
Hai ba tiếng cười khanh khách kềm theo. “Các em nữa hả, phải gọi là các anh chứ
!”.
“Chưa lần nào thủ dâm hả, để bọn tui thử coi hàng là biết. Nghe nói thâm đen là
có nghĩa đã có rồi, còn màu hồng tươi … chưa có sờ qua đó … nguyên si à nhen”,
một giọng ranh quái cất lên.
“Các em dám. Phép tôn sư trọng đạo của các em đâu ? CÁC EM DÁM ĐỤNG TỚI CÔ !?”,
cô Nghiêm giãy dụa.
“Sao không dám. Bây giờ, cô làm gì được tụi tui chứ ! Chẳng những đụng cô, còn
đâm sâu cô nữa là khác”, một đứa cười nói một cách đắc ý.
“BAO NHIÊU LẦN?”, một giọng khác quát lớn thúc mạnh vào mông cô Nghiêm.
“Xuuyy ! ….”, cô Nghiêm xuýt xoa và bị tán thêm mấy cái nữa, sợ quá cô nhanh
nhẹn nói đại: “Một lần …”.
“Chỉ một lần thôi sao. Tui biết có người … em của bạn tui thủ dâm ít nhất một
tuần một lần”.
“Người con gái đó không phải là cô. TUI KHÁC”, cô Nghiêm lên tiếng.
“Nhưng không phải chỉ một lần trong đời chứ hả”, một giọng từ góc bên kia cất
lên phụ họa.
“Tùy em nói sao thì sao”, cô Nghiêm nằm im.
“Cô nghĩ sao nếu cô làm một lần cho tụi tui thấy”, một giọng cất lên rồi phá ra
cười khanh khách. Cả đám thấy cũng cười theo.
“Các em hết thuốc chữa rồi. Trong đám tụi em có ai là LNV hay không ? Hôm trước
cô bắt em chép phạt, em cho cô xin lỗi”, cô Nghiêm lầm bầm.
Không ai nghe lời cô hỏi hết. Bỗng nhiên từ đâu đó, một bàn tay đặt lên ngực cô
rồi lên tiếng: “Hàng xịn anh em ơi!”. Cô Nghiêm chợt giãy dụa la hét. Nhưng thay
vì ngừng tay, năm bảy bàn tay bay vô, chùm chụp lên ngực của cô Nghiêm, mặc cho
cô cố gắng tránh né.
Một giọng từ đâu phía dưới chân cô cất lên: “Mày, mau cởi nút áo cô ra đàng
hoàng. Chuyện đâu còn có đó, sao đối xử với cô tệ vậy”, rồi nó cười ha hả.
Theo “lệnh” của một đứa, một đứa khác bước lên. Hai ba đứa đứng kế, lui lại,
nhường đường cho đứa nọ.
Cô Nghiêm bây giờ trở lại trạng thái nằm im chờ đợi. Một bàn tay nào đó đặt nhẹ
lên cút áo cô, cô vẫn nằm im nghĩ ngợi. Trước sau vì cô cũng bị bọn chúng cởi
áo, thay vì bị biện pháp mạnh, bị đánh, chẳng thà để đứa nào đó làm nhẹ nhàng
hơn. Cô Nghiêm không định cự nự gì nữa.
Áo cô lần lượt được cởi ra. Bây giờ cô nằm lơ lững treo trên dây, nửa phần lõa
thể, bằng bốn sợi dây vải buộc chặt ở cổ tứ chi. Cô thấy thật hổ thẹn vô cùng.
Nếu như bọn chúng là đám học sinh của cô, mà đối xử với cô tệ như thế, chắc rằng
chúng ghét cô đến tận xương tủy. Sự xấu hổ của người đàn bà bị thấy trần trụi
cũng nặng lắm.
Treo cô Nghiêm lên xong, cả đám đứng lớ ngớ nhìn thân thể cô như một con vật sắp
vào tay vị đồ tể lột da.
“Thật không ngờ cô giáo có bộ ngực thon gọn mà ướt át ghê ! Cô có tập thể dục
thẩm mỹ gì không ?”, một đứa bỗng nhiên xầm xì.
Như đoán được cả đám đang nhìn vào ngực mình lom lom, cô Nghiêm bỗng thẹn đỏ
mặt. Giãy dụa mấy cái lơ lững cho có lệ. “Các em, đừng làm vậy … Đừng! ĐỪNG! QUÁ
ĐÁNG RỒI NHEN”.
Dù cho cô có kêu la, bọn họ cũng mặc kệ. Và khỏi cần nói, lúc này đứa nào đứng
gần đó cũng cương cứng hết cỡ.
Thình lình, “tốc”… một cái bún tay ra hiệu của đứa đại ca trong nhóm. Cả đám
bước tới lần lượt trút hết áo quần. Đứa nào cũng tổng ngổng chỉa về phía trước.
Chắc là bọn chúng khá thân thiết với nhau nên chẳng ngượng ngùng trước sự hiện
diện của đứa kia.
“Tụi mình suy nghĩ kỹ chưa ? Hãm hiếp là tội nặng lắm đó !”, một đứa có vẻ ít
nói nhất trong đám lên tiếng. Liền đó, năm bảy bàn tay vừa rồi lại đáp lên mình
cô Nghiêm vội rút tay về.
Cô Nghiêm thừa lúc bọn chúng dè dặt, lấy hơi nghỉ ngơi. Cô bớt giãy dụa và có
thể cô cũng đã yếu dần vì bị treo trên không khá lâu. Cũng có thể cô cũng không
buồn chống cự không giúp gì được hơn.
“Sợ gì … tụi mình tính toán kỹ càng hết rồi. Kế mượn dao giết người hay dương
đông kích tây gì đó … ai biết được. Công an cũng không thể nào ngờ là bọn mình”,
một đứa xầm xì.
“Vậy đại ca chơi cái chiêu vu oan hả ?”.
“Xuỵt …. !!! Đừng nói thêm nữa. Tao đảm bảo không sao là không sao. Mày nhát quá
thì ngồi ngoài đó coi đi. Nói xong, nó quay sang cô Nghiêm nói tiếp: “Cô có ngại
chiêu đãi tụi em chút chút ? Không mất thời gian gì cô đâu, mất chút … sỉ diện
thôi” Cả đám lại quên hết sự lo sợ vừa rồi, phá ra cười khanh khách khi nghe lời
chế giễu của hắn.
“Các em quá đáng rồi nhé. Nếu các em muốn làm gì thì làm. Đừng bắt cô … đừng
hành hạ cô theo kiểu đó. Các em có biết đạo đức là gì không ? … Cô mà chết, cô
không tha cho đâu”, cô Nghiêm phản kháng.
“Đạo đức có ăn được no không cô”, một đứa dè biểu.
“Cô chưa chồng mà … đâu có sợ ai đánh ghen. Lấy hết tụi tui làm chồng đi. Tụi
tui cho … cho em sướng đều đặn. Còn cái chuyện tha hay không tha … tính sau nhé.
Coi theo thái độ biểu hiện của cô sao đã, khoan hồng tùy hình thức”, đứa khác
phụ họa thêm.
Nói xong, nó đưa tay chộp nhanh vào bẹn cô Nghiêm, làm cô giựt bắn mình, co chân
đạp túi bụi. Nhưng vì bị trói, cô chẳng làm gì được. Giãy dụa chỉ làm thân hình
cô đong đưa như cái võng lắc trên không.
Đám nọ lại có dịp nhìn thấy cô khổ sở dưới bàn tay tham lam của tên đại ca, lại
thấy cô nửa trần trụi vẫy vùng như con cá nằm trong rọ, liền phá ra cười chí
chóe.
Vừa bị sỉ nhục tinh thần lẫn thể xác, cô Nghiêm không khỏi rùng mình. Trong đời
cô chưa bao giờ gặp sự gớm ghiết đến như vậy. Thế là cô sụt sùi khóc. Nước mắt
cô lăn qua khóe chảy dài trên má.
“Các em … các em thực đối xử với cô vậy sao. Chẳng lẽ kiếp trước cô mang nợ các
em”, cô thút thít.
Một tít tắc lặng im. Cả đám nhìn nhau như có chút mủi lòng. Nhưng đâu đó một
giọng quát lên: “THÔI DẸP ĐI, dẹp nước mắt cá sấu đó đi, tụi này đã chay sạn
rồi. Đây không phải sự trừng phạt chi hết, coi như cô không may lọt vào tay tụi
này đi”.
“Ờ, phải đó”, một giọng cất lên phụ họa. Cả đám nghe tên nọ nói chí lý cũng ậm ừ
đồng ý. Chúng quyết định súm lại bao quanh lấy cô, hết sờ mó đến như hành hạ,
xúc phạm nhân phẩm cô.
Một lát sau, đâu đó có tiếng đề nghị, “Đố ai làm cô ướt”.
Một đứa khác tuột luôn cái quần đùi, đưa luôn dương vật đặt vào lòng bàn tay cô
rồi rút nhanh về, nói: “Chỉ cần cho cô sờ một chút sẽ chảy thôi”. Cả đám nhìn
hành động của đứa bạn trố mắt ra.
Một giọng khác vang lên: “Trời ! Mày không sợ cổ bóp … một cái là trứng dái chạy
lên tới cổ”.
Vừa khi đó, cô Nghiêm cố gắng kéo tay về dù đã bị trói chặt. Cô cảm thấy thật
gớm ghiết cái vật nong nóng, sùi sùi nằm trong lòng bàn tay.
“Các em thật quá đáng. Nếu cần giải quyết nhu cầu tại sao các em …”, cô la lên
“TẠI SAO CÁC EM KHÔNG THỦ DÂM HAY TÌM GÁI ĂN SƯƠNG”, cô nhỏ nhẹ: “Nếu cần tiền
cô sẽ giúp một ít. Bây giờ thả cô được không?”
Cả bọn có thể thấy lúc đó mặt cô sừng lên, bừng bừng. Đâu đó, có đứa nào bạo dạn
lên tiếng, “Chứ không phải thủ dâm bị nghiêm ngặt cấm đoán hay sao. Tìm bò lạc
coi chừng công an lụm liền”.
Cô Nghiêm nghe vậy thì không biết nói gì thêm. Một bàn tay nào đó thình lình ướm
tay vào chỗ kín cô, làm cô giựt bắn người lên, chửi đổng. “ĐỒ MẤT DẠY”, cô la
toáng lên.
“Mất cái dại là còn cái khôn”, một thằng trong bọn hí hửng đáp.
Hơi thở của cô Nghiêm bắt đầu gấp gút có lẽ vì khó chịu. Một đứa đứng trên giữ
đầu cô lên hôn khẻ lên trán, nhưng thình lình nó lè lưỡi ra liếm vào má cô.
“ĐỒ CHÓ CHẾT. Dơ bẩn”, cô rít lên, giãy nảy. Ba bốn tiếng cười ré lên khoái trá,
nhìn hai chân cô co giựt một cách cực khổ vì bị trói. Hai ba đứa liền dằn cô
xuống, rồi tiện tay trẹt luôn cái quần cô ra. Cặp đùi trắng nõn bỗng lồ lộ trước
mắt bọn chúng. Chúng hao háo ra nhìn.
Cô Nghiêm như đoán được những tia mắt đó qua miếng vải bịt mặt, cố cố vắt chân
chéo lại che đậy, nhưng từ đâu bàn tay nào đó banh chân cô trở ra.
“Nhìn cái coi, làm gì dữ vậy”, một giọng nói cất lên cười hí hả. “Trời ơi, đen
mun đẹp dễ sợ. Lông nhiều hơn tao tưởng … xoăn tít hà”, một đứa khác phụ họa.
“Nếu bắt cô trói ở cột cờ trần truồng vào sáng thứ hai họp trường chắc là vui
lắm. Tao nghĩ thầy hiệu trưởng chắc cũng phải chảy nước miếng”, một đứa tiếp
theo.
“THẬT LÀ QUÁ ĐÁNG, COI CHỪNG GẶP QUẢ BÁO”, cô Nghiêm buột miệng hâm dọa.
“Ê, Kế đó hay … để coi tình hình rồi tính. Đem cô trói đi. Nghe chưa cô, nếu cô
hư là bắt cô trói cột cờ cho cả trường ngắm đó. Lúc đó coi thử có còn bắt chép
phạt nữa thôi”.
“Ê, đứa nào sờ vào coi, còn mát tay hơn. Không biết trong đây có ai chưa từng
với người lớn tuổi hơn mình”.
Một vài đứa giơ tay. “ĐM, nhìn chịu không thấu chắc phải đẩy mấy cái cho sướng
rồi. Nghe nói chơi gái non có cái sướng, chơi gái già có cái lạ”, một đứa xung
miệng phát biểu.
Nghe tới đây, cô Nghiêm giựt thót mình, nghĩ “Trời, chúng nó mà thay phiên hiếp
mình chắc chỉ có chết. Thật không ngờ bọn học sinh bây giờ kinh khiếp quá”.
“Ai lên trước ?”, một giọng cất lên hỏi.
“Hay là bắt thăm đi!”, một đứa đề nghị. Cô Nghiêm biết thế nào rồi cũng xảy ra
thôi. Trời ơi, biết tính sao đây. Cô ngẫm nghĩ, mồ hôi rịn ra đầy trán và lưng.
Tứ chi cô đau nhói.
Rồi năm phút tranh cải và bắt thăm. Cuối cùng, cả bọn đều nhất trí đưa một đứa
lên trước. Đang im lặng chờ đợi, cô Nghiêm chợt thấy cửa mình bị vật gì đó chạm
vào. Lần này cô không la toáng nữa, mà vùng vẫy tứ chi. Cô biết điều gì sắp xảy
ra … Nhưng dù cô có chống cự cho mấy cũng không thoát ra được bốn sợi dây trói
chặt.
Trời ơi, còn gì nhục nhã hơn khi những tiếng cười đó cứ vang lên bên tai và tệ
hơn hết là cái cảm giác cái trong sạch của mình sắp bị người ta trây bùn vào. Cô
Nghiêm chợt ngừng chống cự. Cô biết bây giờ chống cự cũng uổng sức thôi. Bọn này
không phải là người có lương tâm thì biết làm sao hơn. Nhưng nằm im rồi cũng khổ
lắm, cái cảm giác rờn rợn cả da thịt nó làm cô xao xuyến và khó chịu.
Khiếp quá, chó đẻ thiệt ! Nó làm gì mình đây !? Cô thầm hỏi và chờ đợi. Đợi và
sợ sệt cái gì đó thình lình đóng xầm vào cửa mình cô rồi ngoái liên tục. Môi cô
bỗng khô đắng, mắt trợn tròn.
“Hãm hiếp là một tội xử tù rất nặng. CÁC EM NÊN NHỚ … Ui daaaa!!!”, cô de dọa
rồi chợt nấc lên, khi thấy cửa mình bị xón đau. Nhưng nào bọn họ có nào sợ sự
hâm dọa của cô. Bằng chứng là những tiếng cười cứ dồn vang lên. Sự xúc phạm càng
lúc mạnh bạo hơn.
“Trời ơi, ác quá … Các em Ui da, ĐAU …”, cô khóc ré lên khi đứa nào đó xọc cái
vật cứng như sắt đá vào giữa hai đùi cô, đau điếng. Cô thở dồn trong tiếng phành
phạch của da thịt vỗ vào nhau.
“Không ngờ mặt cô đỏ gấc cũng có cái nét riêng của nó … Tụi mình chờ cơ hội gần
gũi này cũng lâu lắm rồi”, một trong đám lên tiếng làm cho ai cũng đổ dồn lên
khuôn mặt nửa như cười, như khóc của cô.
Hai tay cô cứ quều quào trong không gian một cách vô dụng, rồi yếu dần đi. Trong
khi đứa đang hì hục giữa hai đùi cô càng lúc càng mãnh liệt. Sự tương phản đó
làm cho cả bọn hăng máu, la lối cổ vũ. “Mạnh lên, xiết luôn còn chờ mẹ gì nữa!
Đẩy lút luôn”. “Có được dịp này không có lần thứ hai đâu”. “Ráng tranh thủ đi !”
…
Cùng lúc đó, đứa nọ gòng lưng xuống thúc luôn mấy cái sau cùng rồi đứng im như
“pho tượng đau khổ”. Nét mặt nó nhăn nhó đến hết mức. Hai chân nó khụy xuống,
run run. Rõ ràng nó đang trong tiền giai đoạn bắn tinh.
Cả đám thấy vậy cũng hào hứng, kích thích vô thêm. “Dzô ! Dzô ! Dzô …” “Nhớ bắn
ra ngoài!”, một đứa chợt hô lớn. “Coi chừng ! Bắn vô trong là khỏi chơi luôn!”.
Ai cũng thừa biết, nếu đứa nọ bắn tinh vào âm đạo cô Nghiêm thì dơ lắm !!! Với
lại cũng nhờn nhợt, chơi không “bót”. Bể phê lắm !
Đứa nọ nghe được cả đám bạn nó reo hò, dù muốn bắn vô trong lắm, cái cảm giác
chiếm hữu một người đàn bà ở giai đoạn cuối này thằng con trai nào không thích,
nhưng cũng phải đành rút ra ngoài. Mấy đợt tinh đầu nó bắn mạnh và nhanh, đến
như chớp mắt là không còn thấy. Mấy đợt sau rất rãi rác trên bụng cô Nghiêm.
Bệch bạc.
Bất giác cô rùng mình mấy cái rên hư hử. Không biết tại cô ớn cái chất nhầy nhụa
đó hay cô còn run run cái điều chi. Cô khe khẻ giựt. Đầu vú của cô không biết từ
bao giờ sưng tấy lên, cứng ngắt, một bên trể xuống, rung rinh mỗi khi cô cục
cựa.
Liền đó, một trong đám sà xuống ngậm ngay vào đầu nhũ hoa. Cô Nghiêm lại co giựt
khe khẻ, tuy là yếu ớt hơn nhiều, nhưng rõ ràng cảm giác rợn cả sống lưng trái
ngược với lý trí của cô. Đôi mắt cô tự nhiên nhắm nghiền.
Dăm ba đứa còn lại cũng bắt đầu bu lại như đám ruồi tìm được món béo bỡ. Tụi
thanh niên mới lớn mà, thằng nào lần đầu tiên gần phụ nữ lại không hấp tấp muốn
sờ thử hay “ăn” thử một miếng thịt ngon của đàn bà !
Chẳng bao lâu, một đứa khác cũng bước tới thế chỗ vào khe hở của cô Nghiêm.
Những tiếng nắc bây giờ bị át bở những tiếng nút chùn chụt trên ngực, trên đùi
và ngày cả những nơi hốc hiểm ở dưới cổ chân cô. Cảnh tượng đó không khác chi
một bầy sư tử đang gặm nhắm con nai xấu số.
Tóc cô Nghiêm bắt đầu tả tơi do nhiều lần vung dấy, xỏa lơi gần như chạm đất.
Miệng cô bây giờ chỉ còn biết phát ra những tiếng vô nghĩa hay tiếng “ư” “a” như
ngày nào còn học vỡ lòng.
“Ê, tụi bây … coi thử … cảnh bây giờ có giống mấy cuốn phim heo mình coi”, một
đứa lên tiếng.
“Khác chứ, cô Nghiêm đây không phải diễn viên, tụi mình cũng không phải”, một
đứa phụ họa.
“Phải chi đứa nào có máy quay, biết đâu thêm một cuốn phim ‘Nữ Sinh Ngô Quyền’
thứ hai”, một đứa lên tiếng.
“Hay đặt là ‘Cô Giáo Nguyễn Khuyến’ đi”.
Và cứ thế, đứa này hỏi đứa kia đối đáp. Thay phiên nhau, hết đứa này tới đứa
khác đứng giữa hai đùi cô Nghiêm hãm hiếp cô cho tới khi bụng của cô gần như tắm
đầy tinh dịch, đặc quánh và đặc trưng của từng mùi !.
“Chiến cuộc” thực sự chỉ xảy ra không đầy 30 phút. Bọn thanh niên quả nhiên sung
sức nhưng lại thiếu kinh nghiệm lâm trận, nên đứa nào cao tay ấn lắm cũng “ngâm”
không hơn 3 phút.
Lúc xong xuôi, cô Nghiêm gần như thiếp đi vì mệt và sa sút. Chưa bao giờ trong
đời cô bị sỉ nhục thậm tệ như thế, kể cả những lần cô gặp ác mộng cũng chưa sánh
bằng.
Lâu lâu cô chỉ giựt lên một cái như cái dư âm còn phản phất, rồi im lỉm. Cặp mắt
díu chặt …
Cả đám thanh niên cũng lần lượt mặc lại áo quần. Cười cười, nói nói tranh cải về
chuyện sung sướng của từng thằng.
“ĐM, tao chưa bao giờ biết cái cảm giác đụ ra làm sao”. “Tao cũng vậy, lần đầu
tiên”.
“Nó êm ái làm sao, nuốt trọn nguyên con, giống như vải lụa nhung trét mật vậy”.
“Tao không ngờ nó trơn như vậy”. “Với tao thì hơi bót … Phê … phê thiệt!”.
“Còn tao như có cảm giác bị một lực hút vô trong. Nên gòng lắm chỉ hơn 30 giây,
nhưng sướng tê nơi luôn”.
“Nó ấm hơn tao tưởng. Ít ra, tao thấy hơn cuộn giấy súc nhiều. Cái gối ôm cũ
khoét lỗ cũng không sao sánh bằng”
Lâu lâu, chúng len lén nhìn cô. Cô có vẻ ngậm ngùi lắm, nước mắt cô rơi lả chả.
“Vậy ai là người gỡ trói”, một đứa lên tiếng.
“Tính sao, bây giờ … Ở ngoài công an đang truy lùng bọn mình. Tin cô giáo bị bắt
cóc đồn gần hết cả nước. Báo nào cũng đưa tin. Tụi mình dấu cổ dưới hầm tối này
không biết được bao lâu”.
“Nghe nói tụi thằng V cũng bị tình nghi và bây giờ đang nằm trong khám”.
“Thôi … Lỡ leo lên lưng cọp rồi … chơi luôn. Ít ra, mình tạm lắng yên thì sẽ
không ai nghi ngờ hết”.
Rồi cả đám chụm lại xùm xì, tính kế. “Bây giờ, cứ tạm thời để ở đây. Chia phia
nhau trực và mang thức ăn tới”.
“Tình hình đang nghiêm trọng cho nên phải hết sức cẩn thận dù là hiện tại chưa
có ai đoán ra tụi mình. Họ còn tưởng là bọn nó …”, một đứa có vẻ là xếp sòng lên
tiếng.
“Cái này có phải gọi là dương đông kích tây ?”, một đứa hỏi.
“Không hẳn là vậy … Kể cả cô giáo cũng chưa biết … xuỵt … Thôi ra ngoài bàn
thảo”.
“Tạm thời thằng này ở đây canh chừng… Tụi mình đi … Hẹn tối nay trở lại, ok”.
Cô Loan vừa đi khỏi. Cuộc họp phụ huynh chiều nay như là một điềm xấu sắp xảy ra
cho gia đình cô khi thừa dịp ghé sang.
Cô Loan là một cô giáo trẻ, làm việc ở Phòng Tin Học, trạc tuổi ngoài 30, dấp
dáng mảnh mai, dung mạo khá xinh. Cô có hai đứa con gái, đứa nhỏ tên Soan chỉ
vừa hơn 15. Đứa con gái lớn của cô tên Trinh, 16, là lớp trưởng của lớp tôi. Ở
trường ai cũng biết tiếng ba mẹ con cô Loan có thân hình rất sexy, thường hay
mặc áo rất model. Đám con gái như tôi thì chúa ghét họ lắm vì họ suốt ngày chỉ
biết sảnh sẹ, tưởng rằng mình đẹp lắm !
Cô Loan có một đặc điểm giống như cô Nghiêm. Cô cũng khó khăn và thường bắt học
sinh chép phạt, nên đứa nào cũng ghét.
Theo lời kể lại lúc đám thanh niên nọ ghé sang nhà cô Loan … Soan, đứa con gái
nhỏ của cô Loan, đang tắm. Nàng nghe có tiếng loạc xoạc bên ngoài, tưởng má cô
về, bèn hỏi nhưng không có tiếng trả lời. Rồi nàng nghe tiếng lộp cộp trên mái
nhà trước khi có một cái bóng vụt qua cửa sổ phòng tắm. Nàng tưởng đó là con gà
xẩy chuồng bèn vội chạy ra bắt (Nhà cô Loan có nuôi gà). Thình lình nàng bắt gặp
4 người thanh niên áo quần xốc xếch đứng trước mặt. Soan vội ôm choàng lấy ngực
và chỗ kín chạy ùa vào trong, thẹn chín người vì bị thấy. Lát sau, nàng mặc đồ
vào rồi mới rón rén trở ra. “Xin lỗi, các anh tới không gõ cửa em … Ủa, mà … các
anh là …?”, Soan lúng túng, mặt còn đỏ bừng vì bị các anh con trai nhìn thấy.
Bây giờ, trước mặt nàng không phải 4 người mà là 5. Cái bóng vừa rồi vút qua
phòng tắm nàng đã xuất hiện nhưng nàng không biết.
“À, có phải các anh chờ mẹ em về. Các anh là học sinh của mẹ em ? … Các anh vào
chơi, chờ mẹ … xin lỗi … À, mẹ em có cuộc họp ở trường … chưa biết …”
“Em … em ở đây một mình ? Chị Trinh em đâu”, một trong đám thanh niên bước tới
hỏi.
“Các anh tới kiếm chị Trinh ? Chị Trinh không có nhà”, Soan đáp, đứng khép nép
chưa biết làm gì.
Đám thanh niên không mời cũng tự tiện bước vào, ngồi đại xuống ghế. “Thật không
ngờ, cô Loan có con gái xinh thiệt”, một đứa khác thỏ thẻ. “Con nhỏ có cặp mắt
nai mày ơi”. “ĐM, hồi nãy nhìn nó trần truồng chảy nước miếng. Chịu không thấu”.
Rồi cứ lì ra đó chờ cơ hội, cả bọn canh lúc Soan ra sau bếp rót nước mang ra
mời. Tay bưng mâm ly nước, Soan không khỏi thẹn thùng “Các anh định ngồi đây
chơi há, chờ chị Trinh về hay sao”, Soan hỏi.
“Vậy có được không?”, một đưa hỏi.
“Được,”, Soan đáp. “Nhưng em ở một mình. Đâu có biết tiếp đãi các anh làm sao”,
Soan tròn xoe đôi mắt hỏi.
“Đâu cần tiếp đãi, ngồi nói chuyện với bọn anh là đủ”, một đứa cười xề nói.
“Nói … em cũng chẳng biết chuyện gì nói”, Soan đáp.
“Thôi thì nói về em, chị em và má em đi. Ở trường nghe đồn là ba mẹ con em … ba
mẹ con em nổi bật lắm”.
“Nổi bật gì ?”, Soan hỏi. “Thì nổi bật chuyện ‘đó’, một đứa buột miệng. “Chuyện
ba mẹ con em mặc đồ áo dài cực kỳ mỏng đó”. Bỗng nhiên Soan thẹn đỏ mặt, đáp:
“Chẳng lẽ mặc đồ model cũng cho là sexy sao. Má em thích mặc kiểu mới thôi, em
và chị em chỉ là ham cái đẹp. Bây giờ thời đại này mà các anh còn phê phán. Các
anh sao không so với con gái Sài gòn, tụi em còn thua xa”.
“Không phải là phê phán, chỉ nói sự thực. À, mà chị của em đi đâu ?”, một đứa
chợt nói vừa nhìn một cách soi mói vào ngực trái chanh của Soan. Nơi giữa ngực u
ra hai cái núm nho nhỏ kín đáo. Soan cảm giác được cái nhìn đó như là không tôn
trọng mình. Nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, Soan nói luôn :
“Chị em đi trực trường. Chị là Đoàn viên năng nổ mà ... Thôi, các anh muốn ngồi
đây chờ … thì chờ …hay muốn đợi chị em về … hay các anh muốn nhắn điều gì ? … Em
còn phải nấu cơm”.
“Không cần …”, một đứa lớn con nhất đứng ra nói, “Tụi anh đến đây chỉ để tìm
RIÊNG em”. Hắn nhấn mạnh chữ “riêng” cố tình cho Soan nghe.
“Tìm em … tìm em làm …”, Soan vừa kịp nói tới đó, bỗng phát hiện ra điều gì
không ổn trên khuôn mặt đanh lại của những tên thanh niên. Nàng đứng lên và bỏ
vào trong từ chối khéo, nhưng hơi muộn, một trong đám họ bước theo sau lưng
Soan, nắm lấy vai nàng. Nàng xoay người tránh né và bỏ chạy. Cả đám nhào tới
chụp lấy Soan. Đứa đứng sau cùng cũng nhanh chóng ngó quanh rồi khép cửa lại.
Mọi việc xảy ra trong tít tắt, gọn gẽ. Bên trong, chỉ còn tiếng la ơi ới tắt
nghẽn của Soan.
Với sức lực của 5 thằng thanh niên, không hơn 2 phút Soan bị đè xuống, trói gô
lại, và bỏ vô bao.
Khoảng 10 phút sau, có chiếc taxi như không hẹn từ đâu trờ tới. 5 đứa thanh niên
khệ nệ khiêng ra một cái bao lớn biết động đậy và bỏ nó vào cốp xe mở sẵn.
*
* *
“Khiêng nó xuống hầm”, một giọng nói vang lên trong căn hầm tối, cùng với bốn
cái bóng khệ nệ vác một cái bao bố trên vai bước theo từng nấc thang. Ánh đèn le
lói vàng dợt hắt lên từ một cái bóng 60 W. Một mùi hầm, ẩm mốc bốc lên, khó
ngửi.
“Coi chừng … cẩn thận … ĐM, con nhỏ dữ quá”.
“Mau đặt nó xuống mấy tờ báo đó!”, một giọng khác cất lên cảnh giác cả bọn.
“Ê, canh chừng bả nảy giờ có sơ múi gì không ?”, một thằng nói với thằng đang
đứng canh trong hầm, đưa tay chỉ về phía người đang bị trói.
“Sơ múi gì, bả dữ quá, một mình tao đâu dám”, một giọng trong góc cất lên có vẻ
ngáy ngủ, đón 5 đứa từ trên cầu thang xuống.
Vừa lúc cái bao bố được mở tung ra, người con gái bên trong giãy dụa không ai
khác hơn chính là Soan.
“Um … a …”, tiếng ai đó trong góc rên hư hử khi thấy cả bọn vác từ đâu về một
cái bao có trói người ở trong. Tiếng đó chính là cô Nghiêm.
“Trời ơi, bắt cóc thêm ai nữa ? Tội nặng …Bộ muốn đi tù gục xương hay”, đứa canh
nãy giờ hỏi.
“Sợ gì … con nhỏ này con của bà giáo Loan Phòng Tin Học đó hôm trước gặp ở cổng
trường tụi bây khen tướng con nhỏ phê …”
“Cái gì, có thiệt là con nhỏ đó ? Tụi bây ăn gan trời hả. Không sợ bị còng sao
?”
“Con nhỏ dữ thấy mẹ, chị nó là chúa trùm sao không bắt luôn”
“Sợ mẹ gì, lỡ làm rồi chơi luôn. Tụi công an bây giờ nằm mơ cũng không ngờ mình
bắt luôn con Soan, trong khi tổ trọng án gì cứ lo điều tra vụ cô Nghiêm”.
“Bây giờ tính sao ?”
“Tính sao gì chứ. Tính chừng nào ‘làm thịt’ luôn con nai vàng ngơ ngác này”
“Nghe nói con nai còn gin đó nghen”.
“Tối này đi … thằng A mua bia, thằng B mua mồi, thằng C đi xem động tịnh bên
ngoài. Tất cả nhớ hẹn tối này 8 giờ”
“Nhậu luôn tới sáng đi, chơi gãy củ thì thôi. Nhớ nhen, khi đến đây dùng ám hiệu
bằng ký tự và mật mã của nhóm, tức ngày thành lập nhóm: 75, ngày 7 tháng 5 đó”.
“Còn nếu nói ngược lại 57 là tình hình biến chuyển, lập tức biến qua cửa sau.
Understand ?”.
“Trời, đại ca chơi tiếng Ăng-lê nữa”.
“Đại ca nói thì tụi này OK thôi!”.
Cả bọn bàn thảo xong thì biến mất, chỉ chừa lại một đứa canh chừng Soan và cô
Nghiêm.
8 giờ tối đó, tất cả đám thanh niên chụm lại bên cái lẫu dê do một tay mang danh
“đầu bếp thượng hãi” đứng ra nấu. Chén thù, chén tạc, chén huynh-đệ giống hệt
như dân giang hồ, cũng cụng nhau ơi ới, mặc cho bên này cô Nghiêm và con Soan
rên la hừ hừ.
“Kêu cái gì em cưng, thưởng cho em một miếng nè”, giọng của một đứa lè nhè ra vẻ
sành đời, cầm trên tay lon bia 33 bước tới chỗ Soan. Tiện tay hắn nghiên lon bia
trút một dòng xuống mặt của Soan. Soan xoay mặt tránh né, nhưng không kịp. Bia
văng tung tóe. Cả bọn phá ra cười.
“ĐỒ ZZHÓ ZẺ”, Soan la toáng lên, ú ớ vì miệng bị nhét giẻ.
“Trừng phạt nó từ từ thôi. Tao nghĩ giờ này con mẹ và con chị nó ở nhà chắc lo
lắng lắm”.
“Anh em cứ việc từ từ vui chơi, mình còn cả đêm nay”.
“Nhưng mai giải tán hết rồi. Mạnh ai nấy tự biến một thời gian”, giọng nói lè
nhè của một đứa cất lên có vẻ như tay anh chị.
“Đại ca, em tửu lượng ít. Cho em ngồi đây ‘tâm sự’ chút chút với con nhỏ?”.
“Sờ chân sờ tay thôi … thì được”, thằng tự xưng là đại ca lên tiếng. Tên nọ hỏi
xong, nghe đại ca cho phép bèn bước tới bắt đầu nắn nót cặp chân của Soan. Soan
rên ú ớ trong cổ họng. Cảnh tượng đó không khỏi gợi cho cô Nghiêm nhớ tới sự khổ
sở của mình lúc ban sáng.
“Chắc là em chưa bao giờ được anh nào sờ đùi ?”, hắn hỏi. Soan thấy rùng mình
khi bàn tay sần sùi của hắn mươm vào da thịt. Sống lưng Soan chạy rần rần. Chưa
bao giờ trong đời nàng bị con trai sờ mó, thật sỉ nhục quá!
“Tao dám cá với tụi bây, trong vòng 2 phút tao làm cho con nhỏ phê … ướt mẹp”,
hắn chỉ trỏ quay về phía đám bạn thách đố.
“Mày ngon lắm ! Giỏi thì cá 1 phút đi”, một đứa trả lời.
“Nếu một phút thì tao phải dùng chiêu thôi”, tên nọ ứng xử.
“Chiêu gì ? Mày có con C… chiêu gì đâu mà khoe khoang”.
“Thì chiêu chuột gặm nhấm, dùng miệng tao chứ chiêu gì. Nói thiệt chứ cái lưỡi
tao hun miệng con nào không phê chứ hun chỗ đó một lút là ướt mẹp”.
Bọn trong nhóm nghe thằng bạn thách đố ngon lành như vậy bèn nhao nháo lên. “Vậy
thì cá mày đó, ăn phở, uống cà phê gì cũng được”.
“Nhưng có điều làm sao biết nó ướt mẹp là do dâm thủy mà không phải nước miếng
của mày”.
“Dễ thôi, xọt ngón tay vào trong, kéo ra, nửa ngón tay ướt chứng tỏ là nó ướt.
Xọt vô xọt ra dễ dàng có nghĩ là đã khá trơn”.
“À, hay đó nghen. Thử đi ! … Cá mày thắng đó!”.
“Còn tao cá nó thua”.
Cả bọn nhốn nháo bao quanh Soan và thằng bạn. Soan nghe bọn họ cá độ thì khiếp
vía, thẹn thùng đến chín người. Trời ơi, nàng thiết nghĩ, còn thể thống gì hơn.
Chắc nàng chết mất quá. Thật là gớm ghiết khi cái miệng nhơ nhớp đó liếm vào cơ
thể mình. Dù sao mình cũng là con gái mới lớn. Soan rên ư ư trong cổ họng và
vùng vẫy tỏ vẻ phản đối, nhưng chẳng thấy dấu hiệu nào thối lùi của bọn họ hết.
Trong thoáng chốc thì quần Soan bị kéo phệt xuống. Cặp đùi thon thon trắng nuột
phơi trước mấy đôi mắt hau háu nhìn. Soan thấy lạnh ngắt hai bên đùi, nhưng mặt
thì bừng nóng vì tức giận mà không làm gì được hơn.
Soan lại thử chống chọi, rồi cũng nằm im cho tới khi một cảm giác bị xúc phạm
chẹt vào giữa đùi nàng.
“Thì ra con nhỏ cạo lông chim, tụi bây ơi !” Nàng la ối lên, cố khẹp chân lại vì
mắc cỡ nhưng chỉ kịp thấy hai chân mình mở toát ra. Thì ra hai tên nào đó đè cổ
chân Soan xuống, quác toạt ra. Và mặc cho Soan chống cự, nàng cũng là sức cô thế
yếu, nên chỉ đành uốn éo lấy lệ mà thôi.
“Bộ hồi nãy mày không thấy nó ở truồng chạy từ phòng tắm ra sao”.
“Con nhỏ dám cạo lông, cỡ tuổi nó mà biết ba cái chuyện chắc cũng không vừa đâu.
Ở trường thấy nó mặc đồ sexy lắm. Thật bất ngờ !”
“Không biết má và chị nó có cạo giống nó. Biết đâu hôm nào có dịp …”, cười ngạo
nghễ.
“Tao thích sạch sẽ … con gái sạch sẽ thấy tươi mát hơn”.
“Thôi đi …dẹp chuyện lông lá đi … Lo canh đồng hồ chưa ? Coi thử ai thắng thua
mới quan trọng nè”, một tên lên tiếng.
“OK, cây kim giây gõ số 12 là tao hô bắt đầu đó”.
Trong vài giây im lặng, nước mắt Soan lăn tròn. Nàng run run sợ sệt. Cô Nghiêm
cũng la ú ớ, giãy dụa cố can ngăn điều sắp xảy ra, nhưng vô vọng rồi cũng nằm
im. Trong thâm tâm cô bỗng léo lên một sự tò mò, cô cũng muốn biết tên đó thắng
hay thua, hay như Soan có kềm chế được hay chăng. Cô nghĩ nếu là cô chắc cô kềm
chế được sự cám dỗ đó, vì dù sao cô cũng đã khá trưởng thành và từng trãi đời
hơn Soan. Với Soan, nàng ở độ tuổi sung mãn nhất của người con gái thì rất khó
c…
Đang suy nghĩ như vậy, cô Nghiêm lại nghe tiếng Soan rên hư hứ. Tiếng của đứa
nào đó hô lên: “3, 2, và 1 … Bắt đầu!”.
Tên thách đố thình lình chúi đầu vào giữa hai đùi Soan, hai tay vịnh hai bên,
vẹt ra và nhún nhẩy theo cái điệu riêng tư của hắn.
Soan chống cự một lúc một mạnh hơn, nhưng bốn cánh tay mạnh đã đè chặt chân Soan
xuống. Soan ngọ ngọe như con giun bơi trong nước.
“Mười lăm giây rồi nghen !”, một tên đứng báo giờ nói.
Thấy tên kia lắc lư lia lia cái đầu, cả bọn hò hét cổ vũ. Không biết hắn dùng
chiêu gì nhưng có lẽ hắn cố giở ra hết khả năng, kể cả môi và lưỡi hy vọng làm
cho Soan ướt mẹp.
“Ba mươi giây !”.
Đồng hồ cứ tịt tặt như thế, tên nọ tranh đua với thời gian. Hắn biết, hắn chỉ
còn có 30 giây thời gian nữa thôi. Soan có phần càng lúc càng chống cự, rõ ràng
nàng không tập trung hưởng thụ cái cảm giác đó như hắn tưởng. Nếu như cứ theo
cái đà này 5 phút chưa chắc gì Soan ra nước.
Hắn vẫn tiếp tục lúc nhẹ lúc mạnh. “45 giây !”, tiếng nhắc nhỡ lại vang lên bên
tai. Tên thách đố cũng hơi hoảng. Còn 15 giây nữa thôi, hắn phải làm một cú đột
phá, mong sao gây sự chú ý tới Soan. Thình lình, hắn vòng tay lên phía trước,
canh ngay ngực Soan hắn chộp xuống. Hắn se, rồi bóp luôn mấy cái làm Soan hơi
uốn éo. Rồi hắn mổ đầu gù gù dữ dội hơn xuống bẹn Soan. Trong tít tắt ngắn ngủi
đó, hắn tìm ra đầu vú Soan. Se lại. Hắn se lại bằn bốn đầu ngón tay trên hai cái
nhũ hoa. Soan bỗng ríu mình lại và trong vô thức nàng bật ra tiếng rên khẻ nơi
cổ họng. Dường như có một dòng thủy ngân chảy rần rần từ đỉnh nhũ hoa tọt xuống
mòng đóc. Nơi đó hắn đã đón Soan bằng cặp môi nghiền chặt rồi nút.
Soan thừ người xuống. Bốn chân nàng tự nhiên buông lỏng, không còn chút sức lực
nào.
“HẾT GIỜ ! NGỪNG!”, một đứa lên tiếng báo hiệu. Thằng nọ liền ngổng đầu dậy.
Soan thấy có chút tiên tiếc.
“Đứa nào vô coi thử … đút ngón tay vô rồi rút ra, nếu thấy ướt vô hai lóng tay
có nghĩa nó thắng. Còn khô queo là nó thua”, một đứa đề nghị. Soan nằm im thở,
trong khi một thằng trong đám xung phong làm cái chuyện kiểm tra. Nó ngồi xuống,
cẩn thận đặt ngón tay vào cửa âm đạo của Soan, rồi từ từ đút vào. Soan khẻ trở
mình, bụng nàng hơi ngướng cao. Thằng nọ sẳn trớn đẩy vào tuốt luột, la luôn:
“ƯỚT MẸP TỤI BÂY ƠI”, vừa nói nó vừa xọt ra xọt vô. Ngón tay nó trơn lùi trong
âm đạo của Soan.
“Con nhỏ mất trinh từ lúc nào rồi, hèn gì ! Vậy mà tưởng nó còn zin. Lầm to hết.
Chắc thằng nào zớt mẹ nó từ trước”. Soan ú ớ nhưng không định nói.
Cả bọn phá ra cười, cũng thầm phục thằng bạn biết dùng chiêu làm cho con bé ướt
hết.
“OK, công nhận mày thẳng … đãi phở nhưng mà vậy … ai chơi cho con nhỏ “phế” mới
là cao thủ, ra nước có thấm gì … Đãi cà phê …”, một đứa đề nghị. Soan nghe tới
đó không khỏi rùng mình. Cả cô Nghiêm cũng sợ, cô thấy lo lắng cho Soan làm sao,
vì dù gì Soan cũng là một đứa con gái mới lớn. Bốn năm đứa bề hội đồng, chắc
Soan chết mất !
Nói là làm ngay, quên luôn chuyện trở lại nhậu tiếp, bọn họ cũng bắt thăm chọn
ra đứa được cái diễm phúc hưởng Soan trước tiên.
Sau khi thăm đưa ra, đứa được chọn mạnh dạn bước tới ngồi xổm giữa hai đùi Soan.
Có lẽ hắn cũng đã ngà ngà say nên làm cái gì cũng dám.
Đâu đó yên vị rồi, hắn lần là tìm cách đưa vào cửa mình Soan lần đầu tiên.
“Ui … xư !”, Soan xuýt xoa trong khi đùi nàng bị bốn cánh tay kéo bẹt ra. Nàng
lại giãy dụa nhưng thừa biết là vô vọng. Không khí im lặng một cách đặc biệt như
sự chờ đợi tới hồi căng thẳng nhất.
Hắn bắt đầu hun hít trên má, lên cổ Soan. Hễ hun tới đâu là Soan lắc đầu tránh
né. Toàn thân nàng co giựt hết sức khó khăn.
Rồi thì Soan rít lên khi cảm giác khối thịt của thằng thanh niên đang xâm phạm
vào thân thể nàng, xé toạc nàng ra làm hai. Cơ âm đạo nàng cứ như kêu lên răng
rắc mỗi khi từng thớ thịt của hắn cấn sâu thêm. Khốn kiếp thiệt, cái quý nhất
này nàng chỉ hứa cho K bạn trai nàng thôi mà. Bây giờ hết thằng này rồi tới
thằng khác. Trời ơi, nếu K biết thì K sẽ nghĩ sao. K có còn chấp nhận mình không
? Rồi Soan bật khóc thành tiếng.
Bên kia giọng cô Nghiêm lại thốt lên, “Các em sao ác quá … con gái người ta mà
hãm hiếp…các em cũng phải nghĩ tới cô Loan từng dạy các em chứ”.
“CÔ IM NGAY, lát nữa tới phiên cô bây giờ”, một đứa quát lên và cô Nghiêm im
thật.
Trong khi mũi của Soan phồng lên có vẻ xúc động và giận dữ. Nhưng vẻ mặt đó
không giữ được bao lâu khi tên nọ bắt đầu nhấp nhô. Soan lại thừ người ra. Miệng
nàng há hốc, môi như khô lại, chỉ biết thở hì hì.
Cả bọn nhìn cảnh thằng bạn hiếp đứa con gái không khỏi háo hức, nuốt nước miếng.
Mong cho thằng nọ xong để tới phiên mình.
“Nghe nói mẹ con mày dâm lắm phải không”, nó vừa thúc xuống người Soan vừa nói.
“Ở trường nếu không phải là mày thì là má mày. Chị mày nữa”.
Soan nghe những lời sỉ nhục như vậy thì đau đớn lắm, nhưng cũng có thấm vào đâu
khi chính thân thể nàng đang bị dày xéo. Sự đau đớn này đôi khi chỉ có chết mới
làm hết đi được, Soan nghĩ.
Thình lình Soan vùng hai tay ra được, nàng tán cho tên nọ một cái trời giáng.
Nhưng cánh tay nàng liền bị hắn khóa lại. Để trả cái thù tát tai, tên đó lại ra
sức dập xuống người Soan càng hung tợn.
Có phải rượu vào người, máu hung ác lại gia tăng. Hắn tông hết sức xuống bụng
Soan. Nàng cảm giác như không hở một giây khắc nào để nghỉ ngơi.
“Ai là bạn trai của nó vậy ta ?”, một đứa đứng ngoài hỏi.
“Kệ nó có hay không cũng mặc”, tên khác đáp.
“Tại tao tò mò … không hiểu vì sao con nhỏ lại mất trinh”.
“Trời ơi, giờ này mày còn lo chuyện đó … Bộ rãnh lắm sao”.
“Tao biết có một thằng hay chở con nhỏ đi chơi, thằng đó học lớp nọ. Tao nghi là
nó”, một đứa đáp.
Thình lình Soan oặn mình, tên nọ cũng uốn éo theo. Tưởng là Soan sắp đạt tới cực
khoái, ai ngờ tên nọ bất thần rên lớn, rồi thấy nó nhảy phốc ra ngoài, tay cầm
cu bún tinh ra xối xả.
Lần này cả bọn không cười như trước nữa. Có lẽ thời gian không còn bao nhiêu nữa
cho bọn chúng. Lập tức, thằng khác ngồi trể xuống tiếp theo thằng kia úp lên
mình Soan. Soan tưởng sẽ được nghỉ, nào ngờ lại oằn oại dưới một cảm giác mới,
sức dập mạnh hơn cả lần trước. “Phạch … phạch … phạch”, không khí vắng lặng đi
chỉ còn tiếng “phành phạch” dâm đãn và tiếng thở thì thào hự hự của Soan và
tiếng hút sành sạch của da thịt.
Cả đám tập trung nhìn cảnh tượng đó, đứa nào cũng hăng máu, mong tới lượt mình.
Rồi hết đứa này tới đứa khác thay phiên nhau hãm hiếp Soan. Nàng gần như tơi tả
như miếng giẻ rách. Tóc tai rủ rượi, quần áo rách bươm, cổ chân cổ tay đều bầm
tím, rãi rác đầy tinh khí trôi theo vách đùi.
Tội cho Soan lắm, và cũng tội cho cô Nghiêm nhìn cảnh tượng đó suốt đời vẫn
không quên! Nhưng số phận của cô cũng không khá hơn gì. Sau khi hiếp Soan bầm
dập, chúng nghỉ ngơi một lát rồi dằn cô Nghiêm ra hiếp tiếp. Mặc cho cô Nghiêm
có kêu la, van xin, và chống cự, chúng trói hai chân cô vô chân bàn và bắt cô
nằm úp ngực lên bàn, rồi lần lượt từng đứa một sắp hàng đứng sau mông cô.
Thật không ngờ sức của bọn chúng mạnh hơn voi, mỗi đứa ít nhất cũng làm hai
suất. Đôi chân cô Nghiêm gần như không còn chút sức lực nào để gượng đứng. Nếu
như không nhờ hai cái chân bàn buộc chặc, chắc cô đã khuỵu xuống từ lúc đứa thứ
hai nằm trên lưng mình …
Câu chuyện bi thảm của cô Nghiêm chủ nhiệm lớp tôi và Soan con của cô Loan Phòng
tin học là thế đó. Tôi biết và ai nấy trong trường cũng biết được thật rõ ràng
qua tin tức của báo chí, qua các thầy cô trong trường và các bạn thân, cũng như
người trong xóm. Cô Nghiêm và Soan được giải thoát sau 5 ngày bị bắt cóc và hãm
hiếp. Họ nằm viện hơn cả tuần cả hai mới khỏe trở lại.
Ngày gia đình tôi lãnh anh hai tôi về, tất cả nhóm “quậy” chúng tôi lại xum họp,
rồi kéo nhau đi thăm cô Nghiêm. Ra là anh hai tôi và các bạn nhóm “quậy” đã bị
tình nghi là hung thủ, và bị công an kéo tới tận nhà bắt. Thời gian đó tôi thật
là khổ sở và lo lắng. Ra đường chẳng dám nhìn lên. Ai trong xóm cũng cho anh hai
tôi là thủ phạm. Nhưng sau 9 ngày điều tra tổ trọng án bắt được thủ phạm thực sự
là một nhóm thanh niên côn đồ đến từ tỉnh khác. (Soan cũng phủ nhận người bắt
nàng không phải là anh hai tôi, tuy là cô Nghiêm không nói năng gì hết). Chúng
là nhóm học sinh bỏ học, đi bụi và là tội phạm cướp của, hãm hiếp bị tầm nã
nhiều tháng qua. Trong một lần lang thang, trôi dạc tới quê tôi, chúng tạm lánh
và sống quanh quẩn trong trường. Chúng biết được cô Nghiêm, ba mẹ con cô Loan
trong một dịp nghe lén nhóm “quậy” chúng tôi trò chuyện, tỏ rõ sự bực tức. Kế
mượn dao giết người của bọn chúng thật ác ôn, báo hại nhóm nhóm “quậy” của chúng
tôi bị tù oan gần 10 ngày vì cái âm mưu nói chơi mà bị cho là thật. Dù sao đi
nữa, mưa đã tạnh và trời lại sáng, nhóm “quậy” chúng tôi đã được gặp gỡ, đúng là
một điều hay. Nhưng điều hay nhất, đặc biệt nhất trong sự kiện này, là suốt thời
gian ông anh đi tù, tôi bắt đầu biết nhớ ảnh. Cái nhớ của người con gái biết yêu
ấy !