Lúc 14 tuổi cô Mùi chảy tản cư từ dưới quê lên thành phố cùng với gia đình.Thời loạn lạc chiến tranh người ta bồng bế đổ xô về thị thành lánh nạn đạn bom rất nhiều.Những chuyến đi cũng đầy gian truân khổ sở.
Gia đình cô Mùi tuy khá dưới quê nhưng ra đi cũng giống như tất cả gia đình khác.Khi đi đến một ngôi Đình hoang đỗ nát thì trời đã tối nên mọi người tạm trú qua đêm.
Nửa khuya chợt nghe tiếng con nít khóc,cha mẹ cô Mùi hoảng kinh,nhưng tiếng khóc lớn quá mọi người phải đi tìm,thì gặp một bé trai vài tháng nằm trong một cái thúng,bên cạnh thằng bé có mảnh giấy gi vội,nét chữ cua bò của người ít học:
“Ông bà làm phước nuôi dùm cháu!!!!”
Mẹ cô Mùi ẫm thằng bé chợt nín,dưới ánh trăng sáng bà còn nhìn thấy thằng nhỏ nhìn bà cười. Động lòng trắc ẩn thương người sáng hôm sau bà không nở bỏ thằng nhỏ ở lại.Sau đó cha mẹ cô Mùi đặt nó tên Lượm,vì lượm nó ở dọc đường.
Thằng Lượm lớn nhanh bụ bẳm dễ thương, nhưng có một điều người ta nhìn dị nghị là nó…lai đen. Nhưng rồi ai cũng lo làm để sống, những lời bàn tán ra vào lúc đầu bớt dần.Cô Mùi cũng là cô con gái duy nhất nên dần dần hai chị em cũng thương nhau.
Sau thời gian chấm dứt chiến tranh chính phủ Mỹ mở một chương trình nhân đạo cho nhận những con lai vào nước Mỹ,dĩ nhiên gia đình cô Mùi được đi với những con mắt thèm thuồn của láng giềng lối xóm.
Qua Mỹ,cô Mùi đi làm và gặp một ngừời đàn ông Mỹ lớn tuổi mê nên giúp đỡ gia đình cô rất hậu hỉ,cuối cùng cô phải nhận làm vợ ông dù ông đã hai lần li dị các bà vợ trước. Ông là chủ một tiệm bán tạp hóa nhỏ trong một tỉnh lị cũng nhỏ.
Vài năm sau thì cha mẹ cô Mùi qua đời.Thằng Lượm khi qua Mỹ lớn lên vào tuổi thiếu niên thì quậy bạo.Nó không chịu học hành lại lao vào trò chơi buôn bán ma túy nên bị bắt nhiều lần vào sổ bìa đen.
Thân thể to lớn,vóc dáng cường tráng nên rất nhiều cô Mỹ đủ màu da mê. Nhưng cuối cùng thì hắn bị còng tay vì có liên quan tới vụ giết người.Cô Mùi cố gắng lo nhưng cuối cùng Lượm vẫn bị tù.
Ra tòa hắn nói với cô Mùi là hắn vô tội,chỉ bị oan, hắn ham chơi nhưng không bao giờ làm chuyện ác,nhưng lần nầy vì ham vui mấy người bạn rủ rê vào nông trại chơi thì vài ngày sau cảnh sát phát giác một tử thi trong nông trại ấy, có dấu tay của thằng Lượm.
Cô Mùi rất được người chồng lớn tuổi thương yêu. Ông ta tên Joe gốc Ý,chịu chơi rất mực.Có lần ông bảo cô thử chụp hình mặc Bikini để đi thi làm lịch năm mới do một hãng đứng ra tài trợ. Mười hai cô,nếu cô nào đậu nhất thì sẽ được giải thưởng 1000 đô la.
Tưởng chơi hóa thật,cô Mùi được chấm giải nhất với thân hình bốc lửa khiêu gợi.Rồi một hôm đột nhiên ông ta qua đời sau một lần chấn tim.Cô Mùi hưởng được một gia tài tuy không lớn nhưng cũng nhàn nhả,thì đột nhiên tin thằng Lượm được tha bỗng trở về.
Sau khi thử DNA và người ta biết nó vô tội.Cô Mùi mừng rỡ bảo nó về sống chung.Cuối cùng rồi cũng châu về hiệp phố.
Thằng Lượm bậy giờ đổi tên thành thằng Jack.Nó tìm việc làm và chăm chỉ làm việc.Càng ngày nó càng từ chối giao thiệp với bàn bè cũ và không hồi âm dù nhiều cô cứ gọi điện thoại tới tấp.
Cô Mùi đã sang tiệm tạp hóa do người chồng để lại vì không cai quản được,vả lại làm tiệm tạp hóa tốn thì giờ nên cô nghĩ,và chỉ đi làm tạm thời gian cho vui.
Những ngày rảnh rang cô và Jack đi chơi với nhau rất tương đắc.Cô tâm sự với Jack về ông Joe,tuy ông yêu thương cô, bề ngoài vui tánh nhả nhặn,nhưng trong sinh lý ông ta lại con số không.Nhiều khi cô còn nói:
“Có chồng cũng như không!”
Thằng Jack chỉ nghe không có ý kiến.Có những khi rảnh cô Mùi đi quét dọn các phòng,kể luôn phòng của thằng Jack.Nhiều lần cô thấy sách báo khiêu dâm Mỹ Việt hay phim sex trong phòng,cô cầm coi rồi xếp vào cẩn thận trong ngăn kéo,Jack biết nhưng không nói.
Một lần thật vô tình khi cô vào phòng nó thì thấy Jack đang ngủ trên giường,tấm ra mỏng đắp hờ để lộ một thân hình trần truồng và dương vật lộ ra.
Từ lúc nhỏ cô đã thấy thằng Jack tắm mưa trần truồng và ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ sinh dục của nó không như những trẻ con khác là da qui đầu tụt xuống lộ ra đầu khấc to lớn.Chỉ nhìn thấy vậy thôi,nhưng bây giờ thấy rõ là nó nằm vắt ngang qua vế như con đỉa biển đen tuyền bóng luỡng.
Cô đóng nhẹ phòng đi ra nhưng lòng hồi hộp lạ thường,cô nhớ lại dương vật của ông chồng mềm nhủn và những cuộc làm tình làm ông vất vả mệt nhọc, trong khi cô còn hối hức ham muốn,nhưng cuối cùng thì cô nằm vật ra trong sự chán chường khi ông chồng gìa nằm thở dốc.
***
Thứ bảy cô Mùi nói với Jack:“Ê Jack,cuối tuần nầy lễ Lao Động, mình đi chơi đi”
Jack đang tính đi cắt cỏ dừng lại đưa mắt hỏi:“Chị muốn đi đâu?”
Cô Mùi nói:“Đi đâu cũng được,gần cuối hè rồi!”
Jack suy nghĩ rồi nói:“Đi biển đi,tui thấy mấy tấm hình chị chụp trong lịch hết sẩy!”
Cô Mùi liếc nhẹ qua đôi vai trần săng cứng của Jack nói:“Xí! Đâu bằng mấy con bạn gái của ông !”
Thằng Jack lắc đầu vừa đi ra sân lấy máy cắt cỏ nói:
“Thì đẹp,tui nói đẹp…chứ mắc mớ gì mấy con ghệ đó chứ!”
Cô Mùi đi theo hắn nói:“Vậy để tôi lo sắp xếp áo quần…à mà đi ở lại một đêm nghe!”
Thằng Jack vừa đi lại nhà kho vừa nói:“Mấy đêm cũng được!”
Cô Mùi quây trở vào,lên lầu soạn va ly quần áo.Cô lôi hết mấy cái Bikini đã chụp trong hình nhét vào,và vài cái quần shot jean cùng vài chiếc quần jean loại bó sát rạt.
Sáng hôm sau Mùi và Jack ra xe đi về hướng biền.Nhà họ cách biển chừng bốn tiếng đồng hồ lái xe.Thành phố biển nầy nổi tiếng của vùng đông bắc Mỹ.Trên đường đi họ ghé vào mua nhiều thức ăn vặt.Khi đến biển họ thuê một phòng hai giường ngủ trong một khách sạn nhìn ra thấy biển.
Đây không phải là lần đầu tiên họ ngủ chung.Cô Mùi và Jack đã ngủ chung nhiều lần từ nhỏ,vì nhà bên Việt Nam đơn sơ nên Jack và cô Mùi đã cùng ngủ trong chiếc giường ộp ệp cho đến khi Jack hơi lớn ưa gác đụng vào những chổ nhạy cảm nên cô ngủ riêng cho đến hôm nay.
Sau khi thủ tục xong hai người thay đồ tắm ra biển.Cô Mùi thật hấp dẫn trong bộ đồ tắm mong manh,còn Jack thân hình như lực sĩ điền kinh trong cái quần tắm đàn ông dài qua gối.Ra bãi hắn nắm tay cô Mùi nhảy xuống biển giởn nước.
Họ tắm rồi họ lên tìm đồ ăn xong họ lại xuống tắm,rồi họ nắm tay đi dạo như đôi tình nhân.Lâu lắm kể từ ngày qua Mỹ vào tù ra khám Jack chưa bao giờ thấy hạnh phúc như hôm nay.
Mấy năm qua Mỹ hắn đã bỏ gia đình cô Mùi đi giang hồ,nay quây trở về thấy cô mở rộng vòng tay đón tiếp làm lòng hắn xôn xao kỳ lạ và quyết tâm trở lại con đường tốt.
Cô Mùi nói với Jack khi hai người đi về khách sạn:
“Đi ăn,rồi mình tìm cái bar nghe nhạc buổi tối”
Jack ngó qua cô Mùi nói:“Mình vào mấy cái bar nhảy đầm đi!”
Cô Mùi vừa đi vừa so đôi vai nói:“Tốt! chổ nào càng bạo càng tốt, lâu rồi chưa quậy,bửa nây quậy một bửa coi sao!”
Sau khi ăn tối hai người nhảy nhót trong một quán bar đầy khói thuốc và rượu mạnh,ban nhạc chơi những bài như cuồng điên,nhưng sau đó lại có những vũ điệu nóng bỏng do những vũ nữ và vũ công đàn ông nhảy trong những thế cực kỳ khiêu gợi.
Cô Mùi và Jack phía dưới cũng ôm nhau,rồi tư nhiên hai người hôn nhau…mà lại hôn miệng.Cái không khí mờ ảo lai láng khiêu khích làm Mùi và Jack chạy theo bản năng thú tính của giống đực và cái. Mùi đàn ông và đàn bà quyện bắt lấy nhau,chụp giựt từng động tác đam mê rồi bất thần bung lên vỡ ra không kèm chế.
Thằng Jack đưa hai bàn tay tay hộ pháp ôm cái mông đít to tròn ngoài cái quần Jean bó sát của Mùi kéo lên,nhấc bỗng đít của cô vào một không gian mê sảng trước mặt.
Mùi rú lên sảng khoái rồi bất thần nói một câu không tự chủ cho cả hai:
“Jack về phòng làm tình đi!”
Jack đặt cô ta xuống nói: “Về ngay!”
Hai người ra xe lại về khách sạn như hai kẻ mộng du.
Jack ẫm Mùi vất lên giường rồi nhào lên.Hai người ôm nhau lăn lộn, trên tay của Mùi vẫn còn cầm chai Wine đưa cao cho khỏi đổ nước cười lớn như con nít,.
Jack với theo giật chai rượu trong tay,rượu đổ xuống nệm.Mùi chùi theo giật lại,Jack trao chai rượu cho Mùi và lần xuống mở quần Jean của Mùi kéo ra.Trên người Mùi còn chiếc quần lót nhỏ,nàng mơ màng nhìn Jack nói:
“Cởi hết ra đi Jack!”
Jack cởi hết đồ của mình và bắt đầu lột trần truồng Mùi.Hai người như đôi nhộng.Mùi cầm chai rượu tu khi Jack quây đầu lại cuối xuống giữa háng Mùi.
Chai rượu rơi xuống thảm khi Mùi nhấc mình rên.Cái đầu đen tóc quắn của Jack lên xuống giữa háng của Mùi làm nàng điên dại la lên:
“Trời ơi! đã quá.. đã quá Jack…mạnh…bú mạnh nửa…trời ơi!”
Nhưng cái phập phồng hổn độn diên cuồng đó không bao lâu thì Mùi nhận được con cặc to lớn của Jack cắm phập vào lồn nàng mạnh bạo.Hắn nắc như bất tận và Mùi rên rĩ cũng bất tận.Hai thân thể tan ra rồi hòa nhập, hòa nhập rồi tan ra như lúc đầu cũng là lúc cuối.
Mùi cười to như điên cuồng rồi lại khóc sướt mướt trong cùng cực, sự sướng tràn ra từ âm hộ ướt đẫm trên bờ nệm trắng tinh, sau khi Jack ôm nàng thật chặt nắc những cái thật mạnh cho dòng tinh khí vỡ ào bắn mạnh vào nơi sâu thẳm. Đêm dần trôi qua…
Buổi sáng trời còn mờ mờ, Jack thức dậy hắn đứng lên ra cửa sổ nhìn ra biển,,ngoài xa bình minh hơi ló dạng từ phía chân trời, sóng biển chập chờn vỗ vào bờ,rồi quây lại nhìn Mùi vẫn còn đang ở trong chăn,hắn đi lại kéo tấm chăn nhẹ ra thấy Mùi trần truồng cuộn mình lại như con kén.
Hắm từ tốn kéo nhẹ nàng thẳng ra. Nhìn đôi bờ vú nhô cao,hắn đưa bàn tay xoa xoa đôi vú nhẹ dần xuống rốn rồi xuống tới âm hộ hai bờ mu mọng lên bao phủ lớp lông mỏng,hắn vuốt nhẹ xuống vòng háng nở nang chắc nịch.
Chợt Mùi thức giấc mở mắt,nàng lấy tay dụi mắt cử chỉ thật dễ thương,rồi nhìn hắn mĩm cười,nụ cười như trẻ thơ.Jack cầm tay kéo Mùi dậy nói:
“Lại đầy nhìn ra biển sớm rất đẹp!”
Mùi đứng lên theo cái kéo tay của Jack nói:
“Không mặc gì cả sao…kỳ lắm!”
Jack quay lại nhìn nàng nói: “Kỳ gì…người có thân hình đẹp thì không cần mặc đồ”
Mùi hứ mạnh nhưng vẫn xuống lại cửa sổ nhìn biển,trong lúc nàng đứng nhìn thì từ phía sau Jack ôm nàng vuốt ve từ trên xuống dưới,Mùi vùng vằn nói:
“Cả đêm chưa đã hả!”
Jack ôm nàng nói: “Mới có một đêm ôm …còn lâu mới hết đã!”
Con cặc hắn cương cứng cà cà vào mông đít làm nàng nhột nhạt cả người.Hắn nhẹ kéo mông Mùi xuống, đít nàng đưa ra phía sau,Jack khôm lưng nhấn cặc mình sâu vào âm hộ Mùi.Hắn ôm mông đít nắc nhè nhẹ rồi mạnh dần.
Lúc đầu Mùi còn đứng nhìn ra biển dần dà cơn sướng tăng lên làm nàng nhắm mắt cong người xuống sâu hơn theo những tiếng rên và những tiếng chóc chách lâng tâng của da thịt đụng nhau.
Ngoài kia sóng biển vẫn vỗ đều,chợt có một đán chim hải âu trắng từ đâu bay vội qua cửa sổ rồi đáp xuống bãi cát tìm ăn.Jack tăng tốc độ và Mùi cũng tăng dần tiếng rên sung sướng…
Khi Jack cùng Mùi ra khỏi phòng ăn sáng khách sạn thì mặt trời cũng lên cao rực rỡ.Phía trên phần đôi vú Mùi chỉ mặc áo ngực tắm vừa vặn che cái vùng tròn triạ,dưới chiếc quần sọt jean rách thật ngắn ôm thật sát đôi mông căng đầy của Mùi trông rất trẻ trung hấp dẫn.
Còn Jack mặc jean và áo thun lưng đeo ba lô.Hai người thong thả đi dạo nhìn người.Jack cầm theo chiếc máy quây phim nâng lên quây nói:
“ Mùi,nhìn ngay đầy đi, bắt đầu quây chuyện của chúng mình ok!”
Đang đi Mùi quay lại,mái tóc chải kiểu rối dài tung lên theo gió và khuôn mặt khả ái hiện lên trên màng hình nhỏ, nàng nheo mắt cười nói:
“Chuyện mình có gì mà quây Jack!”
Jack cười nói: “Ai cũng có một câu chuyện! như chuyện mình …hôm qua!”
Mùi lắc đầu nói: “Thôi,Jack đừng nói nữa…chị em mình hư quá!”
Jack nói thành khẩn: “Em thương mà…chị Mùi!”
Mùi cười nói: “Thật vậy sao?”
Jack so vai vừa nhìn hình quây nói: “Chị thật đẹp trong ống kiếng!”
Mùi nói: “Xạo! ông …có biết bao đàn bà đẹp chung quanh”
Jack lắc đầu nói: “Nhưng không ai bằng chị!”
“Xạo, tôi già rồi…ông bỏ tôi sớm!”
Jack nhìn Mùi cười rồi đưa ống kiếng quây ra biển xong tắt.Từ nhỏ hắn đã thấy Mùi đẹp,cái đẹp bề ngoài lẫn bề trong,vào tuổi thiếu niên hắn mơ có ngày lấy Mùi làm vợ,dù hắn nhỏ hơn Mùi cả 14 năm.
Rồi thời gian trôi qua mọi việc đi vào ngõ khác.Từ khi Mùi có chồng Jack trở nên hoang đoàng cho đến ngày hôm qua Mùi cho hắn trở lại giấc mơ mà hắn ngỡ như đã chết.Hai người lần xuống biển,tìm một nơi thoáng có cho thuê dù và ghế.
Mùi cởi cái quần sọt lộ ra cái quần tắm thật nhỏ tuyệt đẹp,rồi nàng đi xuống biển,Jack mở ba lô lấy khăn tắm vắt lên ghế xong đi theo nàng,cả hai bắt đầu giỡn với sóng biển.Họ vui đùa thỏa thuê.
Jack ôm mông của Mùi tung lên cho nàng rơi xuống làn nước tóe lên. Tiếng cười của họ vang cùng sóng nước. Thân hình của Mùi thật đẹp.Tắm xong họ lên bãi nằm phơi nắng. Nằm trên ghế cạnh nhau Mùi nói với jack:
“Tôi nghĩ mình ở thêm vài ngày?”
“Jack nhìn qua Mùi từ trên xuống dưới chân ,trong bộ bikini dáng nằm của nàng thật khiêu gợi,từ đôi vú nhô cao trong lớp áo ngực cho đến phía dưới giữa háng cái phần phồng to mời mọc trong mảnh bikini nhỏ nhắn làm hắn rộn lên lòng ham muốn,dù tối qua hắn làm chủ thân xác nầy,hắn chưa bào giờ bú lồn và đụ một cách sung sướng hạnh phúc đến như vậy.Hắn nói:
“Sao không! Mình cứ coi như…tuần trăng mật đi!”
Mùi quây qua Jack cười nói:“Có cưới đâu mà tuần trăng mật!”
Jack nhìn nàng nheo mắt nói:“Tối qua động phòng rồi,khỏi nói!”
Mùi nói:“Xí! Chưa gì tính ăn hiếp hả!”
Bỗng Mùi nói tiếp:“À mà tối nay mình làm gì?”
Jack nói:“Tìm chỗ ăn nhậu rồi…!”
Mùi quay qua hỏi:“Tìm chỗ nào?”
Jack cười nói vẫn xưng em:“Biết nhiều chỗ bạo lắm…đừng lo!”
Mùi với tay lấy chai nước uống nói:“Ông rành sáu câu ở đây…chắc dẫn nhiều cô đi rồi hả?!”
Jack cười quay qua chỗ khác nói:“Thì thời bụi đời với đám trời đánh chỗ nào lại không biết!”
Mùi nhìn qua Jack,thân hình cân đối bắp thịt cuồn cuộn của hắn từ trên xuống dưới.Tuy đen hơi đậm nhưng hắn đẹp trai,từ bộ ngực xuống tới sáu cục vùng bụng như lực sĩ và nàng đỏ mặt khi nghĩ tới bộ phận sinh dục của hắn.
Dương vật hắn lớn và hùng dũng như chiến tướng.Con trai mới lớn,tuổi vừa đủ uống rượu,mạnh như hổ.Tối qua thật là một đêm tuyệt vời đầy hứng khởi đam mê đến với nàng.Cơ thể nàng như bốc cháy hòa tan trong thân thể của hắn,chỉ nghĩ thôi đã làm cho nàng tự nhiên thò tay qua cầm lấy tay Jack bóp mạnh nói:
“Ừ! chỗ nào cũng được! miễn vui!”
Lát sau họ đi dạo trên bãi nhìn ngắm thiên hạ.Khi trời bắt đầu tối họ về lại khách sạn thay đồ lấy xe đi chơi,Mùi bảo Jack ghé vào một tiệm Á Châu mua một ít đồ.
Cái quán rượu đặc biệt khuất trong một góc phố tối, thích hợp với Jack,hắn dẫn Mùi vào thưởng thức một không khí lãng mạn.Người nhạc công da đen đang say sưa thổi một bài blue đẫm ướt tình yêu cho những cặp tình nhân phía dưới say sưa ôm nhau dìu nhau trên sàn bằng những hành động rất khiêu gợi dâm ô.
Vì ở đây tên là quán tình nhân chỉ dành riêng cho những người trên 21 tuổi,nên những những cặp tình nhân có thể nhảy khỏa thân, hay bán khỏa thân,nhưng không được tiến xa hơn như: làm tình tại chổ không cho phép và phạt nặng nề, những loại rượu bia ở đây đặc biệt,mạnh và rất ngon.
Mùi và Jack ôm nhau nhảy bên cạnh một đôi tình nhân người con trai màu da đen bóng và cô gái nước da trắng tóc màu vàng,cả hai thân thể đều đẹp nhưng trần truồng.
Họ dính sát nhau trong điệu nhạc thật chậm lười biếng,thân thể họ nhip nhẹ theo nhạc nhưng đôi môi chẳng rời nhau,cái mông đen to bóng của cháng trai lâu lâu quẩy lên,cuối cùng Mùi thấy chàng trai nhấc người rời xa cô gái và cái dương vật của hắn cong cương lên,họ bỏ ra đi về bàn và mặc lại áo quần ra nhanh khỏi quán.Mùi nói nhỏ với Jack:
“Mình về chưa Jack?”
Jack gật đầu nhìn quanh hỏi:“Có thích ở đây không?”
“Mùi gật đầu dụi vào vai hắn nói:”“Hết sẩy!nhưng…dễ nứng quá!”
Câu nói bạo của Mùi làm Jack điên lên,cặc hắn cứng to trong quần.
Hai người rời quán không quên đêm theo rượu và thức ăn.trên xe Mùi chợt bảo Jack chở nàng ra một chổ nào thật vắng có cây và nhìn ra biển.
Khi hai người tìm được chổ trên một đồi cao nhiều thông,họ xuống xe leo lên triền dốc, đêm trăng sáng tuyệt đẹp.Jack nhìn Mùi không biết nàng đang làm cái quái gì.Mùi chọn một nơi rồi bảo Jack trải khăn ra.
Hồi chiều nàng có mua đèn cầy và nhang trong một tiệm á đông.Nàng chậm rãi thắp một cây đèn cầy và hai cây nhang,nàng bảo Jack quì xuống rồi nàng quì theo.Mùi cầm nhang vài tứ phương rồi mở bóp lấy hình cha mẹ của nàng để phía trước khấn:
“Chúng con Mùi và Jack hôm nay cưới nhau thành vợ chồng xin ba mẹ chứng dám!”
Nói xong nước mắt Mùi chảy xuống và Jack cũng khóc theo,tự nhiên hai người ôm nhau.
Mùi nói nhỏ:“Cởi đồ đi Jack!”
Jack cởi đồ cặc hắn cương to tức thì,Mùi cũng cởi đồ,hai thân thể trần truồng quấn nhau.Một lát sau cặc của Jack đút sâu vào lồn của Mùi,hắn nắc mạnh như người gĩa gạo,Mùi quẩy người rên hừ hừ,Jack lật sấp mùi lại đít Mùi cong đít lên,tư phía sau hắn đút mạnh cặc vào lồn Mùi,thân thể hai người nhập một,
Mông hắn dập mạnh vang lên tiếng kêu chang chát cho đến khi hắn gừ từng hồi rướn người lên xuất tinh mạnh vào lồn Mùi.Mùi cũng la lên đón nhận dòng tinh khí nóng hổi trong cơn cực sướng. Đít nàng nhíu lại bóp mạnh vào đầu cặc của Jack làm hắn cong người trong cơn thống khoái…
Jack không ý kiến việc Mùi làm,nhưng hắn thấy đúng. Đám cưới giữa trời đất của Mùi và hắn có cha mẹ chứng dám và mặt trăng làm chứng là đủ rồi.Bây giờ hắn có quyền làm chủ thân xác nàng.
Chiều hôm ấy, có một cháu gái chừng mười bốn tuổi đến gõ cửa phòng tôị Cháu đưa cho tôi chiếc phong thư, dán kỹ, hồ còn ướt, ngoài không đề tên người gửi và người nhận. Nhưng cháu gái cũng bo: "Cô Anh Thư nhờ cháu đưa đến chú". Nói rồi cháu chào tôi, vội vã ra về. Tôi mở phong bì. Lá thư Anh Thư gửi cho tôi vỏn vẹn có một dòng: "Em hơi khó ở; rất cần đến anh". Lúc ấy, tôi không kịp nghĩ rằng, tôi là ai, và đang ở trong một hoàn cảnh thế nào, nếu tôi lui, tới với Anh Thư sao tránh khỏi tiếng đời dị nghị; tôi chỉ biết một điều: chắc là Anh Thư có việc gì hệ trọng, đang cần sự giúp đỡ của bạn bè. Chổ quen biết, Anh Thư lại đang đơn độc, có chuyện gì ... sau này biết thanh minh ra saọ Thế là tôi dẫn xe ra cổng ... Khi tôi đến, cô bé đưa thư lúc nãy tế nhị xin phép ra về. Anh Thư cám ơn, mắt cô sáng lên một niềm vui nho nhỏ. Nhìn Anh Thư, tôi hiểu ngay là cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng: chiếc khăn ướt đẫm đắp trên trán; đầu giường, một ly nước chanh, một lọ thuốc điều hoà nhịp tim, và bát cháo vẫn còn nguyên, nguội ngắt. Tôi mạo muội cầm tay Anh Thư xem mạch. Nhịp đập nhanh nhưng da thịt cô mát rượi, chắc là cơn sốt đã đi quạ Và khi ngước nhìn lên, tôi đã bắt gặp một đôI mắt thật khác thường. - Em bị cảm sốt. Còn thêm cái bệnh suy tim - Anh Thư khẽ mỉm cười - nụ cười làm cho nước mắt ứa rạ Từ lúc tôi đến, Anh Thư vẫn nằm, rõ ràng là cô không muốn ngồi dậy và cũng chẳng làm bộ cần ngồi dậy; cô đang bệnh - đấy là lý do chính đáng. Tôi còn hiểu rằng: Anh Thư tin tôi, phó thác số phận cho tôi, ít nhất là trong lúc nàỵ Thú thật, dù nhân danh ai, trước một sinh linh vừa mỏng manh, yếu đuối lại vừa tròn trịa ... sinh linh ấy đã phát ra tín hiệu "màu xanh" - một tín hiệu không thể không gieo vào lòng gã đàn ông đơn độc như tôi một chút khát khaọ Tôi muốn nâng đầu Anh Thư dậy, ấp vào ngực mình, vỗ về an ủi như một người cha, như một người anh và có cả tình cảm của một người tình & người chồng…. Nhưng, khoảng cách giữa tôi và Anh Thư đã bị ngăn cách, bởi một bức màn rất mỏng manh mà đầy gai sắc - sắc đến nỗi, nếu đưa tay ra, cả tay và tim tôi đều ứa máu Tôi hỏi thật lòng: - ‘Chị’ có cần điện thoại cho anh ấy về ... ? Tôi hỏi AnhThư Bỗng nhiên cả thân Anh Thư co rúm lạị Cô đưa cả hai tay đễ lên ngực, hàm răng cắn chặt lấy vành môi tím ngắt, và lịm đi trong một cơn đau đớn khôn cùng. Khi cơn đau dịu xuống, Anh Thư nói khẽ: - Anh hứa với em là đừng bao giờ nhắc đến anh ấy nữa! Tôi gật đầu và xin lỗi Anh Thư. Vậy mà lâu nay tôi vẫn cứ tưởng cô vẫn còn tiếc nuối, Tôi hỏi thăm tình trạng sức khỏe hiện tại của Anh Thư, triệu chứng mấy ngày gần đây ... tại sao cô không đi bệnh viện ... Anh Thư trả lời cho có lệ, cô cứ nhìn tôi bằng cái nhìn rất lạ - cái nhìn ấy làm tôi vừa lo lắng lại vừa bối rối Tôi mơ hồ cảm thấy rằng, lúc này mọi sự an ủi, hỏi han đều trở nên nhạt nhẽo và lố bịch. Nhưng, nếu cứ ngồi yên, còn đáng sợ hơn. Mỗi phút trôi qua, tôi lại thấy có điều gì không ổn. Trong căn phòng chỉ có hai người, im lặng, người ta nghe rõ cả hơi thở của nhau Tôi xem mạch cho Anh Thư một lần nữa và cảm thấy yên tâm. - Tốt rồi, chị nằm nghỉ, tôi về ... - Tối nay anh đến nhé? Bất ngờ, đến nỗi trong mấy giây tôi cứ đứng ngây như ngỗng. trong trường hợp này, dù có liều lĩnh tới đâu, tôi cũng không thể trả lời ngay là sẽ đến hay tìm lời thoái thác. Nhưng khi nhìn gương mặt Anh Thư, tôi chợt nhớ đến một cô gái sắp chết đuối ở dưới cầu Hoàng Diệu, được người ta vớt lên hồi tháng trước: sợ hãi làm cho da mặt cô tái mét, đôi mắt trẻ thơ của cô cứ mở to, gần như không dám khép, còn đôi tay thì bấu chặt lấy người vừa cứu nạn - cô sợ người ấy bỏ đị "Không, tôi không có quyền bỏ mặt Anh Thư lúc này". ý nghĩ ấy cho tôi sự thanh thản và lòng can đảm. - Chị nằm nghỉ, tôi sẽ quay trở lạị Gương mặt xanh xao của Anh Thư bừng sáng lên một niềm hạnh phúc. Tôi thấy trong đôi mắt cô có cả lòng biết ơn và hy vọng. Trong đời, tôi đã từng làm được một vài công việc có thể gọi là có ích, nhưng chưa bao giờ tôi có được giây phút sung sướng như lúc ấy: tôi là một nhân vật quan trọng, thực sự cần thiết cho một người, và người ấy là một phụ nữ, đang đợi chờ sự có mặt của tôi Ra tới cổng, tôi đã định "thôi, về làm gì cho mệt, sà vào quán, uống một cốc cà phê rồi quay lại với Anh Thư". Nhưng đi được một quãng tôi lại nghĩ "việc gì mà phải vội, mình cứ về nhà, ăn một chút, uống một chút, tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi cho tỉnh táo, rồi hãy đến ... ". Tôi đã làm đúng như sắp lịch. Chỉ đến khi nằm lên chiếc đi-văng, vắt tay lên trán tôi mới thấy hơi lưỡng lự: sự thăm viếng của tôi - đúng hơn là một cuộc hẹn hò - có cái gì đấy thầm lén và vụng trộm. Tại sao phải thế và việc gì phải thế? Dù tôi có tự trấn an, rằng: tôi chỉ đến thăm Anh Thư với tư cách bạn bè, thì tại sao tôi lại phải đến vào ban đêm, nhà chỉ có một người, người ấy là đàn bà con gái, và điều kiêng kị: người ấy - một năm trước đây còn là vợ của bạn thân tôi Anh Thư nhỏ hơn tôi bốn tuổi, nhưng chồng Anh Thư lại lớn hơn tôi bốn tuổi, mỗi lần đến chơi, tôi thường gọi họ bằng anh, bằng chị - chị Anh Thư. Tuy họ đã li dị hơn một năm nay Khi ra toà, Anh Thư được ở lại căn nhà cũ - tài sản phân chia theo luật định… Còn tôi… bồi hồi lưu luyến nhớ lại một quá khứ đẹp đã đi vào dĩ vãng:- Cả ba chúng tôi đều học chung một trường Đại Học Kinh Tế, nhưng theo từng thời gian khác nhau… Tôi xem chồng của như là một người Anh, người bạn tri kỷ… Anh học trước tôi nên trong khi tôi bắt đầu vào năm 3 thì Anh đã tốt nghiệp… Còn Anh Thư bắt đầu năm 1… Do chất văn nghệ sĩ & tính lãng mạn của Tôi, nên trái tim tình nồng của nàng đã trao tặng hết cả cho thằng sinh viên nghèo như Tôi…. ~~~ oOo ~~~ - Êh Quân ! :- Thằng bạn nối khố cùng quê đang học ở ĐH Kiến Trúc kêu tôi đang lang thang trên hành lang Ký Túc Xá - Gì đó:- Tôi trả lời, có chuyện gì hay không mà mày vác cả cái máy Trắc Địa (Một loại dụng cụ đo đạc dùng trong ngành thiết kế & xây một dạng ống zoom chuyên dùng) dựng lểnh khểnh vào Ký Túc Xá zvậy??? - Cho tao mượn đỡ cái phòng của mày một chút… HềHềHề… - Mày tính zoom con nhỏ nào mới vào phải không? - Thì con AnhThư tụi mình mới gặp chiều hôm qua đó. Tao theo dỏi cứ đúng giờ này là nó bắt đầu đi …. ‘Tắm’ Tôi ngắt lời. - Biết rồi còn la lên kẻo cả bọn xúm vào thì chết cả đám… Ðúng là cái mày Trắc Địa này zoom thì hết chê vào đâu được…. Do nhà tắm cộng cộng của ký túc xá dành cho nữ thiết kế chỉ ngăn vách chứ không che mái cho nên Tụi tui mới phát hiện ra cái thú nhìn lén này, vì phòng của tôi nằm tít ở lầu năm cho nên có thể nhìn xuống khu nhà tắm dễ dàng, nhưng do quá xa & cao nên cũng chẳng thấy gì ráo trọi… Tình cờ hôm mấy thằng bạn học ở Kiến Trúc sang chơi tụi nó mới phát hiện & sáng kiến dùng cái máy Trắc Địa này… … Anh Thư thật lâu trước gương nhà tắm, nhìn tấm thân đẩm nước của nàng tôi cảm nhận được là nàng nó có một thân hình thật đẹp. Cái gì cũng vừa phải cân đối chứ không như con nhỏ sinh viên trước đây….. Anh Thư đang….. Ồh nàng đang nhắm mắt lại, vừa xoa nhẹ tay lên ngực nàng vừa tưởng tượng cái gì không biết nhưng thấy nàng đang mân mê đầu vú… phê thật :- thằng bạn tôi thốt lên…. Để tao xem chút coi:- Tôi vội vàng nhảy vào cuộc…. Chợt giật mình khi cảm thấy một dòng nước nhẹ phụt ra…. cứ tưởng đang xịt thẳng vào mặt mình…. Nàng từ từ rời tay trái khỏi ngực, nó lướt nhẹ tay xuống bên dưới, qua đám lông nhỏ loăn xoăn xếp vào nhau ….. và tôi bắt đầu cảm thấy người nó nóng ran lên một cảm giác rạo rực mà trước giờ nó chưa từng cảm thấy. Ðang đê mê thì nghe tiếng mấy thằng bạn chung phòng ồm ồm bên ngoài tụi nó gọi… Cho tụi tao tham gia với… Ôi lại bị đứt film nữa rồi:- Tôi thầm nghĩ, bao nhiêu cảm giác tan biến sạch… Thế là tụi bạn mới bắt đầu thách đố & cá cược với tôi nếu chiếm được AnhThư …. thì tôi xem như được miễn vệ sinh phòng đến lúc ra trường…. Tôi bắt đầu lập trình một kế hoạch ‘cua’ nàng thật hoàn chỉnh - Đối với tôi đúng là chuyện không khó khăn mấy, tuy nghèo nhưng tôi luôn là thủ khoa & là nhân vật được mọi người chú ý… Thế là chuyện gì đến đã đến…. Sau ba tháng chinh phục nàng. …. Chiều nay bỗng tôi thấy nàng đẹp là lùng. Trong chiếc áo hơi hở có lộ ra một làn kẻ giữa cặp vú xinh xắn của nàng và chiếc mini zuýp phô cặp đùi trắng xinh và thon làm bật cứ người đàn ông nào nhìn vô chắc cũng phải thấy xao xuyến trong lòng. Tôi tiến đến gần nàng hơn và nói nhỏ bên tai Anh Thư: - "Em cởi quần áo ra cho anh xem chút được không ?". Hôm nay Anh thấy Em đẹp quá.. - Đồ mắc dịch:- Anh Thư đáp lại Hôm nay tụi bạn chung phòng về quê hết, chỉ còn mình tôi ở lại một mình, sau ba tháng gian truân chinh phục cuối cùng tôi đã mời được nàng về phòng…. Sau bữa ăn tối với nàng, tất cả những gì trong hầu bao tôi còn sót lại đều dùng tất vào đêm nay. Do Nàng đang lâng lâng vài ly rượu nhẹ, nên nàng ửng hồng & có vẻ thẹn thùng rồi cũng từ từ đứng lên nhè nhẹ cởi chiếc áo khoác ngoài ra.… Tôi phải tiếp tục công việc còn lại của người ‘xa phu’… Cặp vú trắng và tròn cong được gói trong chiếc nịt vú màu đen càng tăng thêm vẻ đẹp của người con gái. Rồi tôi nhẹ nhàng bứt tung chiếc nút để chiếc mini zuýp từ từ tuột xuống dưới chân nàng. Chiếc quần xì líp màu hồng nhỏ chưa đủ che cái ‘Bướm’ no tròn của nàng. Vài sợi lông lồn lú lên khỏi chiếc quần càng làm tăng vẻ khêu gợi của nàng hơn. Vẻ mặt nàng lúc này hơi ửng đỏ. Chắc nàng cũng bắt đầu …..hứng rồi, cho nên không cần tôi thôi thúc thêm, nàng cởi luôn chiếc áo nịt và tuột hẳn luôn chiếc quần xì líp khỏi chân nàng. Lúc này tòan thân nàng không còn một mảnh vải che, trần truồng như nhộng, nàng hơi thẹn thùng cúi mặt xuống, một cánh tay cố che hai đầu núm vú, còn bàn tay của cánh tay kia có che cái lồn khá nhiều lông của nàng. Lúc này tôi thì hứng không còn chịu nổi, con cu tôi cứng đến nổi muốn đâm lủng chiếc quần…. Sinh viên mà, Tôi tiến đến ôm nàng vào lòng, vuốt ve tấm thân trần truồng tuyệt đẹp của nàng. Hai bàn tay tôi không ngừng nâng niu và sờ mó cặp vú và cái lồn đã ướt đầm nước dâm thuỷ của nàng. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa và giọng của thằng bạn chung phòng tôi gọi dật liên hồi:- Quân, Quân… mỡ cửa, mày làm gì trong đó mà tao kêu hoài không nghe zvậy!!! - Giật mình Anh Thư vội vàng vơ lấy áo quần mặc vào…. - Chờ chút tao ra mỡ cửa….Tôi đáp, miệng vẫn lầm bầm: ‘Bà Mẹ Nó’ lại đứt film nữa rồi…. ~~~ oOo ~~~ Tôi chính là mối tình đầu của nàng, còn tôi thì ngược lại ban đầu tôi chỉ có mục đích chiếm nàng theo thỏa thuận hợp đồng cá cược ngu xuẩn nhất trong đời tôi… Một hôm nàng hỏi: Anh có Yêu Em Không? thật lòng trong thâm tâm tôi lúc này rất ư là phân vân… Không biết trả lời thế nào chỉ ởm ờh cho qua chuyện…. Thế rồi một hôm Phùng người Anh & cũng là Bạn ghé thăm tôi… Chuyện gì đến thì đã đến… Anh Thư như bị mất hồn với vẽ bề ngoài sành điệu của Phùng (Đã ra trường được gần 2 năm và đang làm cho một Hảng Nước ngoài có lương rất là hậu) – Lúc này trái tim tôi như tan nát ra hang trăm mảnh, không biết có phải là ghen hay không !!! Yêu hay là Hận… Kể từ sau cái đêm hôm bị đứt film tại phòng của tôi, bổng tôi xem nàng như một món quà quý rất trân trọng & nâng niu, không muốn lợi lợi để chiếm đoạt nàng nữa, mà trong thâm tâm xem nàng sẽ là người trong mộng tương lai của mình sau khi ra trường…. … Sau khi đi thực tập tốt nghiệp trở về, bổng thấy trên giường hai tấm thiệp hồng (một là của Phùng + một chính là nàng) Com tim nhói đau …. Và rồi Tôi đã không có mặt vào hôm ấy… ~~~ oOo ~~~ Tôi là một gã đàn ông vừa bước qua cái tuổi bốn mươi, tôi đã từng có vợ nhưng chúng tôi đã lặng lẽ chia tay vài tháng sau ngày cưới - chúng tôi không tìm thấy ở nhau, cái mà mình hy vọng. Tôi sự một cuộc hôn nhân tương tự, và đến nay tôi vẫn sống độc thân. Điều làm tôi lưỡng lự lúc này, khi chuẩn bị đến thăm Anh Thư, chính là vì: tôi và chồng Anh Thư trước đây cùng ở một công ty, chúng tôi vẫn khá thân nhau. Hiện nay anh được đề bạt lên làm tổng giám đốc công ty, nhưng chúng tôi vẫn thường liên hệ với nhau mỗi năm vài lần bằng điện thoại. Mới cách đây ba hôm, chúng tôi còn ngồi chung một bàn, trong một bữa tiệc thân mật tại nhà hàng Ngọc Sương. Anh ấy không một lần nhắc đến Anh Thư, nhưng có lúc anh lại nhìn tôi như dò hỏi điều gì? ... Một lần, một người bạn là nhân viên cấp dưới của Phùng đã vui vẻ nửa đùa nửa thật: - Cổng nhà chàng đã thấp thoáng bóng hồng? Tôi hiểu ý anh bạn, chỉ biết cười trừ…. Anh lại bảo: - Hãy coi chừng.???!!! Anh bạn lại tiếp - Tôi cam đoan với anh là sẽ không có chuyện ảnh hưởng tới "hoà bình thế giới". Anh cười, nhếch một bên mép, rồi đưa hẳn một ngón tay, chỏ vào ngực tôi nói nhỏ: "Đừng quá tự tin, cái thứ dây tơ hồng nhỏ như sợi chỉ, rất mềm, rất giòn, dễ đứt, dễ gãy ... Nhưng một khi nó đã buộc vào ai thì đừng mong cựa quậỵ Nhiều đôi trai gái tưởng không thể sống với nhau thêm một ngày nào nữa, họ cãi nhau như cơm bữa, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, ghét nhau, thậm chí còn thù nhau ... vậy mà gỡ ra không được!". Lần khác Tôi ghé nhà anh bạn ăn sinh nhật bé ‘Cún’ của anh ấy. Anh bạn đó lại thân tình nói thẳng: " Có lẽ cậu nên dứt khoát đi là vừạ Thứ nhất - người như cậu ngắm đâu chẳng được vợ. Thứ nhì - cậu với ‘Thầy Hai’ lại là chỗ bạn bè. Lỡ có chuyện gì, mang tiếng. Mà thói đời, cậu nên biết ... ". Chính lúc ấỵ. Bé ‘Cún’ con anh khóc thét lên. Anh quay sang, đã không dỗ mà còn lắc đầu, cười: "Cậu thấy không - con búp bê, tôi mua cho nó hồi năm ngoái, chơi đã chán chê, bẹp dúm bẹp dó vứt vào xó nhà! Vậy mà ai đụng tới hét toáng lên ngay ... ". Anh lại lắc đầu:"Người lớn mình nhiều khi cũng thế, cắt rồi, "phăng" rồi, ra toà rồi, nhưng vẫn không muốn cho ai cưu mang, ôm ấp người mà mình đã chia tay ... ! Cặp ấy không hy vọng là sẽ hàn gắn lạị Nghe nói ông Hai nhà ta cặp với một cô rất trẻ, nhưng hắn vẫn tích cực thu lượm tin tức về cô vợ cũ. Vậy đấỵ Thói đời ... ". Tôi cứ loanh quanh, lẩn quẫn mãi với những lời khuyên, những thói đời, bạn bè, quen biết, như một mớ bòng bong không có đường rạ Đồng hồ, lúc ấy - hoá ra - là một sinh linh có nghĩạ Nó kêu lên một hồi chuông, và tôi giật mình đứng dậỵ Nhưng rồị. tôi lại băn khoăn "tôi có đủ lý do để đến nhà một người đàn bà đơn chiếc vào mười một giờ khuyả Người ấy hai năm trước đây còn là vợ của bạn tôi!". ~~~ oOo ~~~ Tôi chém tay vào không khí, dứt khoát "tốt nhất là không đến. Sáng mai nói cho Anh Thư thông cảm"…. Nhưng ... tôi vẫn không sao yên lòng; tôi bồn chồn, nôn nóng ... thấy rõ một người bạn gái đang nằm trơ trọi một mình trong cơn bệnh hoạn, đôi mắt đăm đăm nhìn qua cánh cửa, rồi cũng chính người ấy, mắt ngời lên niềm hạnh phúc, biết ơn và hy vọng khi tôi hứa và khi tôi đến. Giờ này, Anh Thư đã ngủ hay là vẫn thức? Tôi mở cửa bước ra sân ... trăng rất sáng, nhưng đồng hồ đã chỉ một giờ khuyạ Tôi thì thầm hỏi trăng - trăng hững hờ; tôi lồng lộn như một con hổ bị nhốt trong sở thú, đi tới đi lui, căm giận bóng đêm, căm giận thời gian trôi lâu đến thế; sao không sáng nhanh lên để tôi đến với Anh Thư giữa thanh thiên bạch nhật. Nhưng.. cái chính là tôi hận thói đời - cái thói khắt khe, ích kỷ của người đời - bức tường vô hình và mỏng manh đây gai sắc, có thể làm cho da thịt và trái tim ứa máu, có thể dập tắt cả niềm hy vọng. Mãi cho đến 5 giờ ... vừng đông hửng sáng. Con chim hoạ mi bị nhốt trong lồng ở nhà bên cạnh đã hót lên lảnh lót, tôi mới tự hỏi lòng: suốt đêm qua mi không ngủ được - đơn giản chỉ là vì trách nhiệm đối với bạn bè, tình thương đối với một người trong cơ bệnh hoạn hay là vì ( ... )? Tôi bàng hoàng và thú nhận với lòng mình: chính tôi cũng đang có một nhu cầu - nhu cầu có Anh Thư bên cạnh. Hình như tôi dẵ yêu Anh Thư, không phải mới chiều hôm qua, hôm kia mà đã từ lâu lắm! Nếu điều ấy đã được sắp đặt và thuộc về số phận thì tại sao tôi lại cứ phải lẩn tránh, liệu tôi có thể lẩn tránh được không? Thật đáng tiếc. Lẽ ra, tôi phải đến với Anh Thư từ hôm qua, 8 giờ, 9 giờ, hay 12 giờ khuya - bất cứ giờ nàọ Dù sao, lúc này cũng chưa phải là đã muộn. Chắc Anh Thư sẽ tha thứ cho tôi ... ! Quả là chưa muộn, Anh Thư vẫn đợi tôi … Cửa nhà khép hờ, tôi đẩy nhẹ bước vàọ Hình như cô đang ngủ. Anh Thư mặc chiếc áo dài màu hoàng yến, quần xoa trắng. Bộ áo quần này chính là do tôi đã tặng nàng nhân ngày sinh nhật… Lúc hai chúng tôi còn quấn quit bên nhau. Bóng đèn 75 wát soi rõ trên gương mặt vừa được trang điểm một làn phấn mỏng, phớt hồng. Tôi thật là một người hạnh phúc. Rõ ràng, Anh Thư làm đẹp là để dành cho tôi và để đón tôi Tôi rón rén đi lại nơi Anh Thư nằm, cúi xuống khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn. hai hàng mi khép hờ không động đậy, rồi từ từ khép lại. Như nói lên điều gì đã mãn nguyện trong cuộc đời. Tôi giật mình, hoảng sợ: đôi mắt vô hồn, không còn sự sống. Khi định thần, tôi ôm choàng lấy em. Toàn thân Anh Thư lạnh ngắt. Suýt nữa thì tôi la lên, kêu trời ... nguyền rửa sự bất công của đấng cao xanh. Nhưng cô bé nhà bên dẵ chạy sang, cô vừa đưa tay dụi mắt vừa vui vè nói: - Tối hôm qua cô Anh Thư thức đến 12 giờ đợi chú. Cô ấy đau nhiều, nhưng hễ có tiếng chó sủa ngoài cổng là cô ấy hết ngaỵ Cô bảo:" Chắc là chú Hưng dăng đến". Gần 1 giờ cô ấy nhờ cháu tìm giùm hộp kem trang điểm và mảnh giấy - chắc là cô ấy làm thơ; Thơ cô Anh Thư hay lắm, cô ấy đã làm được cả một tập thơ ... gửi chú nè". Bấy giờ tôi mới để ý, dưới chiếc gối nơi Anh Thư nằm có một phong thư dán kỹ - thư đề gửi tên tôi, cây bút bi rơi ra bên cạnh…. Đau buồn, ân hận, làm cho lòng tôi tê dạị Tôi chỉ còn biết ôm chặt lấy em, truyền cho em hơi ấm và cầu xin em tha thứ cho tôi Lúc ấy, cháu gái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó vật vã, giãy giụa như chính mẹ cháu vừa đột ngột qua đờị Tiết thanh minh năm nay cũng là lần thứ ba tôi đi tảo mộ cho Anh Thư. Cỏ đã lên xanh và tôi cũng bước vào tuổi bốn lăm - cái tuổi thường có những lo lắng bâng quơ, dễ buồn, dễ tủị Tôi cũng chợt nhận ra: cô độc thật là khủng khiếp. Đôi lúc tôi đã nghĩ đến chuyện phải tìm một người bạn gái để nương tựa nhau lúc tuổi già. Nhưng, cứ vào những lúc ấy, tôi lại lấy lá thư của Anh Thư ra đọc. Tôi đọc thư này không biết là lần thứ mấy mươi, đến thuộc lòng từng câu từng chữ. Và, mỗi lần như vậy, tôi lại nhủ lòng "Thôi, hãy khoan", và tôi nấn ná một thời gian nữa… "Anh quý yêu” ! Em đã thức suốt đêm để đợi anh - đợi anh trong nỗi khắc khoải và đau đớn. Hồi hộp giày vò em, còn đâu đớn hành hạ em.8 giờ, 9 giờ, 10 giờ rồi 12 giờ! Em vẫn còn hy vọng. Em cho anh bao nhiêu là giả thiết: chắc nhà có khách nên anh chưa đi được; có thể anh lỡ uống rượu say; xe hư hỏng ... Nhưng đoạn đường từ đấy sang đây đi bộ cũng chỉ 20 phút. Lẽ nào! Cuối cùng thì em tìm ra lời giải đáp: "Chắc là anh sợ người đời dị nghị". Đến lúc này em mới chịu thừa nhận rằng: anh không đến! Buồn quá. Nhưng, cũng chính lúc này em vô cùng tỉnh táọ Tạo hóa thật nhân từ. Người ban cho ta những phút tỉnh táo hiếm hoi khi cận kề cái chết để ta được sống thật với mình, để ăn năn, sám hối và để yêu thương cho trọn vẹn. Chỉ tiếc là trước đó người đã bắt em phải chấp nhận một thử thách quá đớn đau, khắc nghiệt: Người đã gán ghép em với một con người mà em không yêu rồi lại đưa một con người đến cho em yêu thương kính trọng (em yêu một người mà cứ phải ăn, ở với một người khác). Cũng lạ: hai người đàn ông khác hẳn nhau mà lại là bạn của nhau. Nhiều lúc em nghĩ, có thể đấy là luật bù trừ. Nhưng em vẫn ước ao - Ước ao sự giàu có của anh mà chồng em không có. Trong khi vật chất, tiền của, Anh ta thừa mứa Anh ấy chỉ biết hưởng thụ mà chẳng biết nâng niu và yêu thương bất cứ thứ gì; tẻ nhạt và tàn nhẫn; Anh ấy kiếm tiền dễ quá (?). Những đồng tiền mà mỗi khi em cầm lại cảm thấy lo âu Có lẽ bệnh tim của em phát sinh từ đấỵ Em đã trút bỏ được những lo âu triền miên và em được tự do. Nhưng tự do cũng chưa cho em hạnh phúc. Bởi vì, em còn một nỗi khát khao, và nỗi khát khao cũng thật éo le: chỉ vì một lý do đơn giản, đó là: Người em yêu, đã từng là bạn của người vừa bước chân ra khỏi trái tim em. Bức rào cản ấy rất mong manh, nhưng trong một chừng mực nào đó về quan niệm, anh khó mà vượt qua - dù là anh - sau cuộc bể dâu em đã chọn: Con người vị tha, nhân ái Em cảm nhận, ở bên anh sẽ hạnh phúc nhường nào Em còn biết, trong truyền thuyết và trong lịch sử, đã từng có những người đàn ông vì tự ái, vì danh dự (?), họ thà để tuột khỏi tay người mình yêu dấu để bảo toàn tình bạn. Trong những trường hợp ấy, đàn bà chúng em thường được đặt lên bàn để làm vật hy sinh… !!! Anh quý yêu, anh có tin rằng có một thứ bệnh nan y mà chỉ cần chữa bằng tình yêu của con người; và cũng chính tình yêu đã từng là độc dược giết chết con người nhanh hơn cả bệnh nan y … Hàng mấy tiếng đồng hồ em phải đấu tranh quyết liệt, để giằng co không cho tim ngừng đập, và cũng mấy lần nó đã co thắt lại, từ chối không nhận máu từ tĩnh mạch chảy về. Nhưng cứ nghĩ là anh đang đến (vì thi thoảng lại có tiếng chó sủa dậy lên ngoài ngõ, rồi lại một cơn gió làm cho đám lá khô xào xạc). Thế là đau đớn dịu đi… Mãi đến khi đồng hồ chỉ 12 giờ thì em hiểu rằng: "Anh không đến …!". Bỗng nhiên em hoàn toàn tỉnh táo như chưa bao giờ đau ốm - linh cảm báo cho em biết: đây là ân huệ cuối cùng của Đấng tạo hoá, và em đã cầm bút viết những dòng tâm sự cùng anh…. ….. Vừa có một con dơi hoặc một cái gì đại loại là như vậy, lướt qua cửa sổ! Có lẽ sắp đến giờ em phải "đi" rồi !!!… Cho em xin một lời nhắn nhủ: nếu có những người phụ nữ chờ đợi anh - như em đã từng chờ đợi - thì xin “Anh Đừng Lỡ Hẹn” nhé ... anh yêu … iêu… i…ê…u – Vĩ….n..h.. biệt.. Các bạn có nghĩ tôi là một thằng ngớ ngẫn nhất trần đời không? Chúc các bạn:- “Hãy Yêu Đi Như Chưa Yêu Lần Nào… Hãy Trao Nhau Nụ Hôn Ngọt Ngào… và hãy nắm bắt lấy những gì bạn còn có thể… Để rồi sau này đừng có ân hận như Tôi…
6pwmAO https://www.genericpharmacydrug.com
Troi oi doc xong nug cac wa troi rui.co em nao cho anh du mot cai ko vay.co em nao nung lon thi goi cho a nha.0909346283
doc xong nung cac wa dj kjem e nao du kaj thuj
doc xong nung cac wa
pực mình thật. đọc mấy káj này làm ng ta rơj vào tìh trạg thủ dâm.
ngog cak ruj
Day chj la chuen thoj chu ngoaj doj thuong thj lam dy co chuen nhu the neu ma co that nhu vay thj cung dau hap dan kg hon kg lem kg pu kg pjt lam tjnh dy het channnnnnnn
Cka hap dan te0 na0.ckan ec.......
Vai.e nung loz wa rui,co a nao du ko e cho du,loz chay nhjeu nc wa.e dag suc loz a j oj
Can daj them tj nua